“Chúng ta luôn cư xử như những kẻ say vô thức khi đang yêu, nên P’Newt à, xin đừng bận tâm đến những lời tán tỉnh vô thức của em.”
– Trích từ lời của Baicha – Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh dậy là… Tôi vừa mơ một giấc mơ ngọt ngào lắm. Ngủ ngon chưa từng thấy, mà chăn gối thì êm ái, dễ chịu lạ kỳ. Tôi lăn qua lăn lại, đưa tay sờ xung quanh. Chăn với gối mềm mịn, thơm phức. Mùi hương đó quen lắm, khiến tôi thấy dễ chịu và có chút “ghiền” nữa. Vẫn còn hơi ngái ngủ, tôi dụi mắt vài cái rồi với tay tìm kính ở đầu giường. Vừa đeo vào, thế giới như rõ ràng hẳn ra. ‘Hả? Đây là đâu vậy?’ Tôi bối rối cực kỳ. Rõ ràng đây không phải phòng ngủ của tôi, cũng không giống nhà của bất kỳ đứa em họ nào tôi từng tới. Tôi không hề biết đây là chỗ nào. Phòng thì sạch sẽ, gọn gàng – gọn hơn cái phòng nhỏ bừa bộn của tôi nhiều. Tôi cố gắng nhớ lại xem sao mình lại ở đây. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ nổi gì hết. Tôi bước xuống giường, bắt đầu nhìn quanh phòng. Trên bàn học chỉ có một cái đèn bàn, một chiếc laptop đen mỏng với cục sạc, và một hộp bút bên trong có đủ thứ: bút bi, giấy nhớ, bút dạ quang. Tôi nhìn xa hơn thì thấy kệ sách. Trên đó là một hàng dài sách giáo khoa dày cộm – phần lớn là tiếng Anh: Medical Science, Atlas of Human Anatomy, diFiore’s Atlas of Histology, Neuroscience, Pathology, Physiology, Internal Medicine… Tôi gõ nhẹ vào đầu mình. Tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692300/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.