“Miệng tôi không biết giữ kẽ, tài tán tỉnh thì liều lĩnh,
Tựa như tình yêu cần nhiều cảm xúc hơn là lý trí.”
– Trích từ lời của Baicha – CH@rL!e: Tôi thấy khổ sở quá. Tôi lo lắng đến mức không biết phải làm gì. Thế là tôi quyết định hỏi ý kiến… chính mình trong tương lai, may mà anh ta rảnh để nói chuyện hôm nay. Tôi của tương lai: Sao mà khổ sở? P’Newt không còn yêu cậu nữa à? CH@rL!e: Khônggg! Đừng rủa tôi chứ! Như thế là đủ lắm rồi! Tôi của tương lai: Thế thì sao? Có chuyện gì? CH@rL!e: Còn gì nữa ngoài cái cuộc thi Moon chứ? Tôi bị đề cử mà không biết phải biểu diễn gì, tôi không muốn bị bẽ mặt trên sân khấu. Điều tệ nhất là… P’Newt lại làm MC của chương trình! Tôi của tương lai: Chỉ vậy thôi à? Rồi cũng vượt qua được mà. CH@rL!e: Này! Sao anh làm như chuyện này nhẹ như không thế? Tôi của tương lai: Vì thật sự không có gì đáng lo hết. CH@rL!e: Không đáng lo cái gì mà không đáng lo! Tôi đang phát điên đây này! Hồi đó anh biểu diễn cái gì? Có bị mất mặt không? Tôi của tương lai im lặng một lúc rồi mới trả lời. Tôi của tương lai: Sao cậu không làm gì đó mà cậu giỏi? CH@rL!e: Tôi giỏi cái gì chứ? Tôi còn chẳng biết! Tôi của tương lai: Gì? Cậu không tự biết à? Cậu giỏi làm bánh mà. Tôi lặng người, rồi ký ức ùa về. Hồi cấp hai, tôi từng làm bánh cho Namwan, và chuyện đó để lại một vết nhơ không thể quên trong đời tôi. Từ sau lần đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692293/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.