Lần đó tôi thấy nhân viên trong trường dán cái tấm mới lên, rồi vứt cái cũ vào thùng rác.
Lúc ấy trường đã tan học, đúng giờ cơm nên trong trường chẳng có mấy ai, tôi cứ thế lén lén lút lút nhặt tấm bạt đó về. Vì nó quá to, tôi tìm một góc khuất, cắt lấy phần ảnh thẻ của Trần Cảnh Dữ.
Phần bạt còn lại tôi ném trả vào thùng rác.
Mang về nhà rồi lại sợ lúc Trình Trạc lục đồ của tôi sẽ tìm thấy ảnh Trần Cảnh Dữ, nên tôi lại mang nó về thị trấn Đông Miên.
Thế nên tấm ảnh cắt từ bạt hộp đèn này cứ nằm mãi trong phòng tôi như vậy.
Lúc tôi đặt nó xuống đó, có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày nó xuất hiện ngay trước mặt chính chủ.
Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Cá Voi nhỏ, không định giải thích một chút sao?"
Tôi há miệng định nói, tai đỏ lựng, mà lại chẳng biết nên giải thích thế nào.
Trong suốt ba năm yêu thầm đằng đẵng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị anh phát hiện.
Nhưng anh của hiện tại lại tràn đầy khích lệ, cho tôi dũng khí để bày tỏ.
Tôi hít sâu một hơi, tim đập thình thịch như đ.á.n.h trống, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh: "Em thừa nhận, từ rất lâu trước đây, em đã có ý đồ với anh rồi."
Anh bất ngờ chạm nhẹ vào tai tôi, rồi khẽ nói: "Cảm ơn em đã thích anh."
"Cho anh một cơ hội nhé, từ giờ trở đi, đổi lại là anh thích em."
Tôi ngẩng phắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thanh-nguyen/4913687/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.