“Thực ra hồi lớp Mười mình đã từng gặp cậu.” Cậu làm như không thấy sự bối rối của Lạc Chỉ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn leo lét bên bờ hồ ngoài khung cửa sổ, thong thả mở lời.
“Một buổi trưa mùa thu năm lớp Mười, lớp bọn mình chơi bóng trên sân. Mình nhìn thấy một cô gái ôm chồng sách từ căng tin băng qua sân tập đi về hướng tòa nhà giảng dạy. Trông cô ấy rất bình thản, nước da trắng và đôi mắt sáng ngời. Mình cũng không biết vì sao lại chú ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn không sao quên được. Nói chung là rất lạ. Về sau mình có kể cho bạn đại học nghe, họ đều nói chắc là hiệu ứng tuổi dậy thì,” cậu mỉm cười, “thật đấy, tới giờ mình vẫn chưa hiểu nổi.”
Trong ánh đèn chập choạng, Lạc Chỉ chỉ có thể thấy đôi mắt Tần Thúc Ninh qua ánh nến trên bàn, thoạt nhìn như hai ngọn đèn mờ ảo xa xăm.
“Lúc đó mình chơi ở vị trí hậu vệ, thấy cậu bước tới gần thì chợt muốn thể hiện một chút. Dáng người mình thấp, đá bóng cũng không tốt lắm. Ngày trước khi chơi nửa hiệp, mình chỉ chuyền trái đầu tiên lúc trận đấu bắt đầu, còn sau đó gần như không còn việc gì nữa. Nhưng hôm ấy mình lại dẫn bóng, chỉ huy tiền đạo vào vị trí, hơn nữa còn hét lớn, ‘theo sát Trần Vĩnh Lạc’, ‘theo sát Thịnh Hoài Nam’…”
Lạc Chỉ chớp mắt.
Cô nhớ ngày hôm đó. Ký ức vốn bị phủ một lớp bụi chợt hiện rõ trước mắt nhờ câu nói của Tần Thúc Ninh. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/828855/chuong-95-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.