Đang viết gì thế?” Thịnh Hoài Nam vừa chúi đầu vào nhìn, Lạc Chỉ đã vội vàng che trang giấy lại: “Ghi chút chuyện thôi.” “Từ khi lên máy bay tới giờ em cứ cúi đầu viết mãi, chuyện gì mà phải ghi lại gấp như vậy?” Đúng lúc này máy bay bắt đầu chạy trên đường băng, mọi người lũ lượt gấp bàn ăn vào, Lạc Chỉ cũng gập sổ và cài lại dây an toàn. Chỉ là cô đã bắt đầu viết lại nhật ký mà thôi. Quyển nhật ký đáng thương mới viết được một trang bị bỏ quên trong một góc giá sách. Buổi chiều hôm từ tiệm sách ở Vương Phủ Tỉnh về, cuối cùng cô đã rút nó ra, phủi đi lớp bụi ở trên rồi ngồi vào trước bàn bắt đầu viết. Vào khoảnh khắc chiếc bút máy đã dùng nhiều năm tiếp xúc với mặt giấy, từng câu từng chữ tuôn ra trôi chảy mượt mà, dễ dàng lấp đầy những năm tháng trống trải. Có một tác giả từng nói rằng ông luôn gửi gắm khoảng thời gian tươi đẹp nhất của mình vào văn chương để lẩn tránh dòng chảy của năm tháng. Lạc Chỉ thấm thía cảm giác này. Cuộc sống trung học bình lặng không có gì đáng nói, thế nhưng khi nhìn cuốn nhật ký dày đặc câu chữ, cô lại cảm thấy mỗi ngày dường như đều là một trang viết mới. Cô đã không sống hoài sống phí. Bao năm tháng trôi qua như ùa về nằm gọn trong lòng bàn tay, trở thành chứng nhân cho tình yêu suốt một thời tuổi trẻ. Tiếc là những cuộc đối thoại khôi hài mà đáng thương, những câu chữ ngập đầy bóng dáng Thịnh Hoài Nam thuở ấy, những năm tháng được gói gọn trong cuốn nhật ký rốt cuộc vẫn chẳng tránh được dòng xoáy thời gian. Cô không còn nói chuyện với Thịnh Hoài Nam trong nhật ký, nhưng lại có thể nói chuyện với anh khi đang viết nhật ký. Cô đánh mất thứ cảm xúc thầm kín ấp ủ nhiều năm trời, đổi lại là niềm vui dâng đầy giữa tiếng tim đập rộn ràng mà ấm áp thương yêu. “Anh vừa ngó vào đòi xem, tóc cọ vào tai mình, làm mình thấy ngưa ngứa. Trông anh chẳng khác gì một chú hồ ly đang tò mò chuyện lạ.” Đúng là sến thật. Lạc Chỉ ngượng ngùng cất quyển nhật ký đi. Khi máy bay đã bay ổn định, Thịnh Hoài Nam đứng lên lấy laptop từ ngăn hành lý phía trên: “Xem phim không?” “Được thôi, xem gì đây?” Cô tiện tay bỏ bàn xuống giúp anh, mắt thoáng liếc thấy một folder trên máy tính, được đặt tên là “Thứ cô ấy thích”. Có một niềm hân hoan chợt lan tỏa trong lòng, giống như phát hiện người yêu ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng sau lưng lại lén thu gom những thứ liên quan đến mình, còn bản thân mình hiểu được tình cảm đó nhưng lại giả vờ không hay biết. Thịnh Hoài Nam mở folder ra, còn ngoảnh sang cười với cô, trên mặt viết rõ ba chữ “Khen anh đi.” Cô bật cười. Bộ phim đó tên là “Only yesterday” (Chỉ còn ngày hôm qua),một tác phẩm của studio Ghibli. Cô bé Taeko - học sinh lớp Năm.
“Trời nắng, trời nhiều mây, trời mưa, cậu thích loại nào?” Thời gian luôn trôi về phía trước. Những câu chuyện đẹp có thể khiến nhiều mảnh vỡ của quá khứ trở nên lung linh, rồi chọn lựa tỉ mỉ và mài giũa tinh tế những điều không đáng bị lãng quên, sau đó mang về hết thảy. Lạc Chỉ tựa đầu lên vai Thịnh Hoài Nam, chia cho anh một nửa tai nghe, thoải mái ngắm nhìn đoàn tàu trong phim đưa Taeko của tuổi trưởng thành trở lại. “Anh biết không? Em thích bộ phim này không chỉ vì nó giúp em nhớ lại ngày xưa.” “Vậy còn vì lý do gì nữa?” Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô. “Có nhiều thứ nếu chỉ có ý nghĩa hay thôi thì chưa đủ, mà còn cần phải có hình thức đẹp, thế thì câu chuyện mới không bị khiếm khuyết. Chẳng hạn anh xem này, khi họ tập nhạc kịch, Taeko tự ý thêm câu thoại ‘Ngài quạ đen, tạm biệt’, liền bị thầy giáo phê bình là thích chơi trội. Anh có để ý không? Lúc đó, nét mặt của cô bé đứng bên cạnh Taeko được khắc họa giống y như người thật, chính là...” Cô cố gắng chọn lọc từ ngữ: “chính là, vừa đồng tình với quyết định của thầy giáo, vừa có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa ‘Ai bảo chơi trội, đáng đời’. Chi tiết ấy thật sự rất tuyệt!” Anh ôm lấy vai phải của cô: “Đúng vậy, chỉ có ý nghĩa hay thôi chưa đủ.” “Rõ ràng rất ít người chú ý tới chi tiết nét mặt này, nhưng họ vẫn chịu khó đầu tư và tỉ mẩn như thế.” “Vì họ thật sự yêu thích công việc mình đang làm.” Lạc Nhìn quay sang nhìn anh, thấy ánh nắng từ ngoài cửa kính máy bay hắt lên khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp. Anh ở gần cô đến thế. “Vậy anh thích làm việc gì?” Thịnh Hoài Nam im lặng. Những đoạn phim liên tục xuất hiện, Taeko vẫn qua lại giữa tuổi thành niên và thiếu niên. Cô ấy nhớ lại năm mới bắt đầu học phép chia phân số, thành tích môn Toán thất bại và quy tắc phép chia khó nhằn. Cách tính 2/3÷1/4 thật sự khó nhớ. Chị gái của Taeko rập khuôn máy móc với quy tắc phép chia, bắt cô phải nhớ nhân 2/3 với phân số nghịch đảo là 4, tuy nhiên Taeko vẫn nung nấu ý định thử dùng cách cắt mứt quả để biểu diễn phép chia giữa 2/3 và 1/4, nhưng tính thế nào cũng ra 1/6 nên rốt cuộc vẫn thất bại. Lúc này Thịnh Hoài Nam nở nụ cười: “Cô ấy muốn có một cách để cụ thể hóa phép chia .” “Có cách gì không?” Anh đắc ý quẹt mũi nói: “Nếu là anh thì chắc chắn có thể giảng rõ. Giả sử em chia đều một chiếc đĩa làm bốn phần, mỗi phần chính là 1/4 chiếc đĩa, trên mỗi 1/4 chiếc đĩa đặt 2/3 miếng mứt, như vậy thì trên toàn bộ chiếc đĩa có bao nhiêu miếng mứt? Làm vậy sẽ đơn giản hơn nhiều. Chỉ là cô ấy hơi lẫn lộn khái niệm, còn người chị lại cứng nhắc đưa công thức mà không giải thích vì sao, tất nhiên là sẽ khiến cô ấy chán.” “Thầy Thịnh cừ thật.” “Tất nhiên rồi, ngày trước anh toàn kèm Toán cho người khác, đảm bảo đâu ra đấy.” Lẻ đổi chẵn không đổi, âm dương phải xem góc. Lạc Chỉ đột nhiên nhớ đến Diệp Triển Nhan. Đường tròn đơn vị, hàm số lượng giác. Thực ra trong những giờhọc sau, Lạc Chỉ phát hiện Diệp Triển Nhan vẫn không hiểu nhưng lại có thể vờ như đã hiểu trước mặt anh. Về mặt ngụy trang này cô và cô ấy quả thật rất giống nhau. Cô không biết nếu mình có cơ hội, liệu có phải cũng cầm mấy câu hỏi ngốc nghếch đi hỏi anh, dè dặt cảm nhận vị ngọt do mình tạo ra hay không. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng cô không hy vọng đến cuối cùng người anh thích chỉ là một Lạc Chỉ giả tạo, cho dù có thể anh sẽ vì những tính cách thật không tốt bị lộ ra mà không còn thích cô nữa. “Đáng tiếc.” Cô bật cười: “Em học được môn Toán, sau này cũng không cần anh dạy kèm.” Khi đang mơ màng thiếp đi, Lạc Chỉ nghe thấy tiếng anh gập laptop lại. “Cảm ơn em lúc đó đã giới thiệu cho anh bộ phim hay như thế. Nhưng nói thật là hồi cấp Ba anh đã xem đến hai lần mà vẫn thấy tẻ nhạt. Giờ mới nhận ra đó đúng là một bộ phim hay.” Cấp Ba. Cô thầm thở dài. “Thực ra lúc đầu anh tưởng người ngồi bên khung cửa sổ khi đó là Diệp Triển Nhan.” Thịnh Hoài Nam cho máy tính vào túi, nói bằng giọng lơ đãng. Lạc Chỉ ngạc nhiên: “Lúc đó anh bị cảm nhưng em thì không, giọng em khác xa Diệp Triển Nhan.” “Em tưởng con trai giống con gái các em, để ý cả những chi tiết nhỏ nhặt sao, nào là móng tay, giày dép, đầu tóc màu gì nhìn một cái là nhớ liền? Tới ngày hôm sau anh đã không còn nhớ nổi giọng nói của người đó, anh có đến chỗ cửa sổ ấy mấy lần nhưng không gặp, thế rồi cũng không tiếp tục thử vận may nữa. Sau đó khi gặp Diệp Triển Nhan, anh có nhắc tới chuyện thích ngồi ở đó ngắm cảnh đêm, cô ấy cũng hùa theo ngay, nói là từ năm lớp Mười đã hay trốn khỏi phòng tự học buổi tối, tới cửa sổ khu hành chính ngồi chơi.” Thịnh Hoài Nam quẳng ba-lô xuống dưới ghế ngồi, gấp bàn ăn lại, giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện của người khác. “Sau đó anh liền hỏi, ‘Có phải đã mình từng gặp cậu ở đây hồi lớp Mười, có phải cậu chính là cô gái đã giới thiệu ‘Only yesterday’ cho mình?’ Giờ nghĩ lại thì đúng là cô ấy rất thông minh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đỏ mặt cúi nhìn giày cười ngây ngô, sau đó ngẩng đầu hỏi anh, ‘Hay là bây giờ đến chỗ cửa sổ ngồi nhé?’” Qua giọng kể trầm đều của Thịnh Hoài Nam, Lạc Chỉ dường như có thể hình dung ra gương mặt ngây thơ của Diệp Triển Nhan khi đó. “Tất nhiên anh tưởng người ngồi bên cửa sổ chính là cô ấy. Anh kể những chuyện này với em không phải vì có ý muốn nói là anh bị lừa, hay là nếu cô ấy không gạt anh thì bọn anh đã không hẹn hò. Lúc đó anh đã chuẩn bị tỏ tình với cô ấy rồi, tiểu tiết kia có hay không cũng chẳng sao.” Anh đừng nhắc tới bạn gái cũ với giọng điệu chẳng chút kiêng dè như thế được không... Lạc Chỉ có cảm giác là lạ, nhưng không phải là ghen mà là sự thôi thúc muốn dò hỏi được nhiều hơn, thậm chí cô còn thấy vui vì anh có thể kể lại với vẻ bình thản như thế. “Nhưng điều này đúng là khiến người ta xúc động, sự mặc nhận của cô ấy khiến anh có cảm giác mối tình này là duyên trời định.” Có nhiều lý do khiến tình yêu nảy sinh: thời thanh xuân sôi nổi nồng nhiệt gặp được cô gái có ánh mắt trầm ngâm điềm đạm, giữa cuộc đời lạnh lẽo băng giá bỗng được nắm lấy đôi bàn tay ấm áp, khi đến tuổi dựng vợ gả chồng lại gặp được một người có điều kiện phù hợp. Tình yêu không khước từ bất kỳ ai, chỉ cần vào một khoảng thời gian đặc biệt nào đó nó có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim bạn. “Anh nghi ngờ cô ấy đã nói dối cũng vì đêm Giáng Sinh hôm đó, anh biết được người ngồi bên cửa sổ hóa ra chính là em.” Vòng tròn số mệnh thật kỳ lạ. Ngón tay Thịnh Hoài Nam dừng lại rất lâu trên nút điều khiển, anh bấm đi bấm lại rồi mới lên tiếng: “Từ khoảnh khắc đó anh bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước, phát hiện có lẽ anh chưa bao giờ thật sự hiểu được Diệp Triển Nhan. Cô ấy phức tạp hơn anh tưởng nhiều, vậy mà cô ấy vẫn luôn giấu kín. Nhưng chưa chắc anh đã thích kiểu con gái ngô nghê đơn thuần, vì sao cô ấy phải giả vờ? Anh không hiểu, nhưng giữa bọn anh đã sớm không còn tình cảm gì nữa, thế nên anh cũng chẳng muốn nghĩ sâu thêm làm gì.” Anh đột ngột quay mặt sang, nhìn thẳng vào Lạc Chỉ: “Lúc trước anh có hỏi em, nếu hồi lớp Mười không đi một vòng lớn như thế, có lẽ chúng ta đã quen nhau, vậy thì vận mệnh liệu có thay đổi không? Tất nhiên anh còn chưa nói hết, em đã ném tuyết vào người anh. Đúng là ghê gớm.” Lạc Chỉ ngượng ngùng cười: “Thì tại lúc đó anh đáng đánh mà.” “Vậy giờ em có thể trả lời câu hỏi kia chưa?” Lạc Chỉ mỉm cười nói: “Câu hỏi này e là chỉ có Lạc Chỉ ở vũ trụ song song mới có thể trả lời được. Có lẽ khi đó chúng ta đã yêu sớm, bây giờ là tròn một năm chúng ta chia tay; có lẽ năm lớp 12 anh gặp được Diệp Triển Nhan rồi đá em; có lẽ...” Cô ngừng lại, cũng quay mặt sang nhìn anh: “Có lẽ cuộc sống của em sẽ rất tươi sáng, rất bình thường. Bao nhiêu bí mật và tình cảm bị đè nén đều không còn tồn tại nữa, em cũng không còn là Lạc Chỉ của ngày hôm nay.” Lạc Chỉ cảm thấy so với những khả năng chẳng biết có xảy ra hay không, cô vẫn thích mình của hiện tại hơn. Thời gian từng đánh cắp sự lựa chọn của cô, nhưng sau này vẫn sẽ được trả lại cho cô theo cách mà nó muốn. Cô mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Trong lúc đợi hành lý, Lạc Chỉ nhận được điện thoại của mẹ. Khi thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, cô ngẩng lên nhìn Thịnh Hoài Nam ở cách đó không xa đang chăm chú nhìn từng chiếc va-li trên đường truyền rồi lùi lại mấy bước, ấn phím nhận cuộc gọi. “Mẹ ạ?” “Lạc Lạc, xuống máy bay chưa con? Ngồi xe buýt sân bay về nhà à?” “Dạ, con đang đợi hành lý.” “Mẹ định nhờ chú Trần đến đón con, kết quả hôm nay nhà máy có việc, cần dùng đến xe.” “Không sao đâu mẹ, đó vốn là xe của nhà máy mà, dùng vậy cũng không hay lắm.” “Ôi ở đâu mà chẳng thế.” Lạc Chỉ gượng cười, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai: “Va-li này là của em đúng không?” “Lạc Lạc, con về cùng bạn sao?” “À… vâng.” Lạc Chỉ nhìn Thịnh Hoài Nam mỗi tay xách một va-li, mỉm cười ra hiệu cho cô đi về phía lối ra, lòng bỗng nhiên nặng trĩu. “Bạn trai?” Lạc Chỉ trầm mặc hồi lâu, do dự giữa khẳng định và phủ định. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Vâng.” “Cậu ấy tên là gì? Đưa về cho mẹ gặp được không?” Thịnh Hoài Nam tay xách hai chiếc va-li, chầm chậm đi trước mặt cô, chốc chốc anh lại ngoảnh đầu xem cô có theo kịp không, nụ cười trên môi rất đỗi dịu dàng. Lạc Chỉ ngẩn ngơ nhìn. Hành lang mờ ảo thời cấp Ba và sảnh sân bay sáng sủa rộng rãi dường như hòa vào làm một, cô cảm thấy mình cũng đang bước vào hành lang thời gian như Taeko. Điểm khác biệt duy nhất chính là anh. Bây giờ anh đang quay đầu nhìn cô. “Lạc Lạc?” Cô bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, trái tim đã thôi dao động. “Bọn con mới quen chưa lâu, gặp gì hả mẹ, để sau hẵng nói đi ạ. Về nhà con sẽ kể với mẹ.” Cô tỏ vẻ vội vã, trả lời thật nhanh rồi cúp máy. “Gọi điện thoại xong rồi à?” Lúc nãy anh tinh ý đi cách xa cô một đoạn, lúc này mới chậm rãi trở về bên cô. Cô gật đầu. Anh lại nhẹ xoa đầu cô theo thói quen. “Không ngồi xe buýt sân bay à?” “Tài xế của bố anh đến đón chúng ta, chú ấy chờ ngoài bãi đỗ xe rồi.” Lạc Chỉ sững người: “Sao cơ?” Thịnh Hoài Nam nắm tay cô: “Yên tâm đi, chỉ có chú Giang lái xe thôi, không gặp bố mẹ anh đâu. Nếu em không muốn, tạm thời anh sẽ chưa kể cho họ nghe về em.” Lạc Chỉ để mặc anh kéo mình đi. Bí mật trong lòng cô chẳng khác nào những bọt khí đang sôi lên sùng sục, tranh nhau nổi lên rồi chuẩn bị nổ tung trên mặt nước. Máy bay vừa hạ cánh xuống thành phố này, những rắc rối phức tạp, hỗn loạn lộn xộn bỗng chốc như trói chặt lấy cô. “Thịnh Hoài Nam!” Nhìn thấy chú lái xe vẫy tay với họ ở đằng xa, Lạc Chỉ đột ngột dừng bước, buột miệng gọi tên anh. Đôi mắt thoáng cay cay, nhưng cô đã cố kìm lại những giọt lệ. Giống như tất cả những gì cô đang cố trốn tránh đã nghẹn lại trong thân thể cùng dòng nước mắt, chỉ mong có thể tan biến theo thời gian. “Sau này dù xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải nhớ kĩ, em thích anh là thật lòng.” Anh ngẩn người, nhưng không nói lời an ủi, cũng chẳng gặng hỏi lý do. “Ừ, anh hứa.” Lòng bàn tay anh ấm nóng, xoa nhẹ mu bàn tay cô. Tình yêu khiến con người ta không phân rõ đúng sai, nhưng đó đôi khi cũng là điều tốt. Anh phải nhớ. Anh nhất định phải nhớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]