Cuối tháng 11, đông về, tiết trời Bắc Kinh lúc nào cũng u ám, khiến người ta gần như quên mất màu xanh vốn có của bầu trời.
Từ mấy ngày trước ký túc xa bắt đầu bật máy sưởi, Lạc Chỉ làm tổ ở trong phòng, không hề có ý định ra ngoài.
Cô còn chưa ăn cơm tối, tiện tay lôi một hộp mì ăn liền từ đống đồ ăn vặt dự trữ ra. Ăn được một nửa mới nhận ra chẳng có mùi vị gì, hoá ra gói gia vị đáng thương đã bị bỏ quên trong hộp. Hai ngày nay cô vẫn sống trong trạng thái trì trệ và rối loạn như thế. Khi Lạc Chỉ dùng dĩa “trục vớt” gói nhỏ trong suốt loảng lổ dầu bên trong ra khỏi hộp mì, cô bỗng cảm thấy buồn nôn tới mức nổi da gà.
Hồi cấp ba cô rất hay úp mì, mà còn làm rất nhanh.Đứng bên bệ cửa sổ trong phòng trà nước, cô vừa nghe ấm nước đun phát ra những tiếng ùng ục, vừa nhanh tay xé lần lượt gói dầu, dói rau khô và gia vị ra. Có lúc miệng gói dầu xé nhỏ quá, đành phải cố sức bóp lớp dầu đông đặc bên trong vào bát. Lúc đó có cậu bạn cô không quen đứng bên cạnh cau mày nhìn cô bóp dầu, khung cảnh ấy hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Lạc Chỉ biết rốt cuộc cậu ta vẫn không thể nói ra miệng.
Đúng là bóp thứ đó ra rất giống... đi đại tiện. Màu sắc, hình dáng và... chuyển động đều rất giống.
Nhưng hôm nay lại rất thuận lợi, có lẽ vì trời lạnh quá, dầu đã đóng cục, sau khi xé ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/828787/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.