“Lần trước cậu hỏi cậu ấy sống có tốt không hả? Nói cho cậu biết, cậu ấy sống rất tốt, hơn nữa hình như còn thích một cô gái, chắc họ sắp hẹn hò rồi.” “Không thể nào.” “Hứa Nhật Thanh, mình không biết cậu lại cố chấp thế đấy.” “Không phải mình cố chấp. Rốt cuộc cậu muốn mình phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Dù mình có sai khi coi cậu là cầu nối để tiếp cận cậu ấy, nhưng cậu ấy thì trong sạch lắm chắc?” “Trong sạch?” Trương Minh Thụy nhìn cô gái đang tức giận vì ấm ức, “Đừng bảo mình là cậu ấy dụ dỗ cậu đấy nhé.” Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn có được câu trả lời khẳng định hay phủ định. Thế nhưng cô chỉ khẽ mấp máy môi, buồn bã cúi đầu. “Cậu muốn nghĩ sao thì tùy, mình không nói rõ được. Dù sao cậu cũng không hiểu được đâu.” Trương Minh Thụy bỗng thấy rất chán, cô gái đối diện hình như không còn là Hứa Nhật Thanh xinh đẹp phóng khoáng thuở đầu nữa. “Cậu tỉnh táo lại đi được không? Sao lại ngốc thế! Cậu ấy không thích cậu, sao cậu phải tự làm khó mình? Mình không ngờ cậu ngốc đến thế.” Hứa Nhật Thanh bắt đầu kích động, nói năng lộn xộn: “Trương Minh Thụy, mình biết cậu thấy mình vô lý. Nhưng cậu không hiểu, rất nhiều chuyện cậu không thể cảm nhận được, rất nhiều cảm giác không thể bày tỏ rõ ràng. Mình biết, mình biết cậu ấy có thích mình. Dù tình cảm đó có là đùa giỡn, thì nó cũng đã từng hiện hữu chứ không phải là mình tưởng tượng. Dù cậu ấy chưa từng nói gì, dù mình không biết cậu ấy có thật lòng không, nhưng đúng là cậu ấy... cậu ấy đã khiến mình hiểu lầm, chính cậu ấy khiến mình không sao buông tay được. Bản thân cậu ấy lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mới được bao lâu mà cậu ấy đã thích cô gái khác rồi? Con gái khoa Kinh tế ư? Cậu chắc chứ?” “Cậu nói lung tung gì thế?” Trương Minh Thụy đứng bật dậy, anh cảm thấy mình vừa hiểu, lại vừa không hiểu gì. Anh bỏ mặc Hứa Nhật Thanh ở căng-tin, vừa ra ngoài thì trông thấy Thịnh Hoài Nam và Lạc Chỉ sóng bước bên nhau. Lạc Chỉ cúi đầu, làn tóc khẽ bay trong gió, nụ cười duyên dáng nhưng chẳng giấu được vẻ ngượng ngùng. Thịnh Hoài Nam đi bên cạnh cũng cúi đầu, bước đi thong thả, nét mặt vô cùng tươi tắn. Trông rất xứng đôi. Hứa Nhật Thanh xinh hơn Lạc Chỉ, nếu thay vị trí bên cạnh Thịnh Hoài Nam bằng Hứa Nhật Thanh, có lẽ sẽ càng xứng hơn. Nhưng đó là trong trường hợp cô ấy vẫn là Hứa Nhật Thanh tự tin, thẳng thắn ngày trước. Trương Minh Thụy xoay người, đối diện với chính mình trong tấm kính ở cửa căng-tin số 3. Hồi cấp Ba anh cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, thành tích tốt, quan hệ tốt, tuy ngoại hình không quá xuất sắc, nhưng vẫn được người ta lịch sự gọi là “anh đẹp trai”, dù sao anh cũng là người đứng đắn và vui vẻ. Anh đá bóng cũng rất hay, mặc dù trong trận chung kết có đá phản lưới nhà, nhưng cuối cùng đã gỡ lại bằng hai quả. Nhưng vì sao những khoảnh khắc vụt sáng lộn xộn đó ghép lại vẫn không làm giảm bớt sự tự ti trong anh? Suốt một thời gian dài, vai anh lúc nào cũng rũ xuống. Trương Minh Thụy vẫn khăng khăng cho rằng anh thật lòng coi Thịnh Hoài Nam là bạn, anh không đố kị. Nếu có thể đảo ngược thời gian, trở lại thuở ban đầu, khi đối mặt với Hứa Nhật Thanh, anh vẫn sẽ chẳng do dự mà đồng ý với cô, “Con người cậu ấy rất tốt. Nếu cậu muốn làm quen, mình sẽ giới thiệu.” Anh thật sự không hối hận. Rất nhiều chuyện đã được định sẵn, bất kể con người có muốn tranh giành hay trốn tránh thế nào thì định mệnh vẫn là định mệnh. Thực ra đâu phải anh không lường trước được? “Khoa các cậu... Mình nghe nói có một người tên là Thịnh... Thịnh Hoài Nam... Đội hùng biện của khoa Luật bọn mình có đấu giao hữu với khoa Sinh học các cậu nên mình biết cái tên này.” Lúc đó anh đã lấy làm lạ. Chẳng có ai đã tiếp xúc với Thịnh Hoài Nam lại chẳng nhớ rõ tên cậu ấy. Họ đã từng đối mặt thi tài với nhau, Thịnh Hoài Nam khiến cô có những rung động khó quên, sao có thể miêu tả qua loa, ngập ngừng ấp úng như thế? Nhưng anh không quen nghĩ ngợi sâu xa nên vẫn nhiệt tình và thoải mái hỏi, “Đẹp trai lắm hả? Là tay sát gái hàng đầu 521 đấy.” “Tay sát gái hàng đầu 521?” “Biển phòng ký túc xá của bọn mình là 521*. Ha ha, lãng mạn không?” (*Số 521 trong tiếng Trung đọc gần giống với câu “Anh yêu em“.) Cô bật cười, nụ cười của cô làm anh nghĩ đến rừng đỗ quyên đỏ phủ khắp núi đồi. Chẳng biết vì sao anh lại nghĩ vậy, bởi thực ra anh cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy hoa đỗ quyên. Anh kể với cô đủ chuyện vui trong ký túc xá, kể về người anh em tốt Thịnh Hoài Nam, kể chuyện anh cả ghen với Thịnh Hoài Nam khi theo đuổi chị dâu... “Thực ra là bạn cùng phòng với cậu ấy, mình thấy cậu ấy cũng thường thôi,“ Trương Minh Thụy lắc đầu nói, “Mình không có ý hạ thấp hay ghen tị với cậu ấy. Cậu biết đấy, khi ở chung với đám anh em, bọn con trai cũng chẳng có gì đặc biệt. Con người cậu ấy rất hiền lành, không tự kiêu, không ra vẻ ta đây. Nhưng khi ra khỏi ký túc xá, đúng là mình có thể cảm nhận được cậu ấy khác với bọn mình.” Cô vẫn cười rạng rỡ như thế. Hoa đỗ quyên nở hết mùa này tới mùa khác, nhưng anh lại cho rằng nụ cười đó nở rộ là vì tài ăn nói và sự rộng rãi của mình. Mãi về sau, khi Trương Minh Thụy hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, không nhắn tin, không gặp nhau nữa. Anh lần theo ID của cô trên BBS, tìm kiếm bất cứ manh mối nào cô để lại trên mạng, anh tra tên cô trên Baidu, Google mọi tin tức có liên quan tới cô, cuối cùng anh vô tình tìm được trang Blog rất bí mật và ít người ghé thăm của cô. Mình nghe thấy tiếng hoa nở rộ. Mình không dám đối mặt trực tiếp với người ấy. Chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên, làm bộ như vô tình liếc qua, sau đó lại lướt đi. Không ngờ người ấy bỗng nhìn về phía mình. Ánh mắt mình khi đó vẫn hướng về phía người ấy, chẳng kịp tránh sang hướng khác. Mình biết chắc bản thân đã đỏ mặt rồi nên vội vã cúi đầu. Tới khi mình ngẩng đầu lên, người ấy đã hạ tầm mắt, chăm chú viết bài vào vở, nhanh chóng ghi lại những lời bình tranh biện ban nãy của thầy. Nhưng mình thấy khóe miệng người ấy thấp thoáng nụ cười, đẹp đến khó tin. Người ấy trông thấy rồi, có lẽ thậm chí còn cả hiểu ý nghĩa của nó. Người ấy thông minh như vậy kia mà. Mình nghĩ một lúc lâu, nụ cười ấy không ngừng nở rộ trong lòng mình, mang theo nhiều hàm ý khác nhau, đến nỗi tối qua khi nằm trên giường, mình thậm chí không dám chắc rốt cuộc người ấy có cười hay không? Bóng dáng “người ấy” tràn ngập cả đoạn văn. Lúc đó, Trương Minh Thụy đã biết rõ “người ấy” là ai. Lần đầu gặp nhau, họ ngồi cùng một chiếc bàn trong căng-tin chật ních, chiếc TV trong căng-tin đang phát MV “Hai con bướm“. Hai người đồng thời bĩu môi với chiếc TV rồi cười phá lên, sau đó ngoảnh đầu nhìn nhau. Nét mặt rạng rỡ đến vậy, quen biết nhau tự nhiên đến vậy. Trương Minh Thụy phải nghĩ kĩ lại mới nhận ra, sự nhiệt tình của Hứa Nhật Thanh quả thực bắt đầu từ câu giới thiệu “sinh viên năm nhất khoa Sinh học”, bắt đầu từ khi anh nói “Thịnh Hoài Nam là tay sát gái hàng đầu 521“. Nhưng lúc đó làm sao anh nghĩ xa được đến thế? Họ cùng học, cùng chơi cầu lông, cùng đến chùa Hộ Quốc ăn đồ ăn vặt, đi trên đường cô còn chủ động bật ô che nắng cho anh, rồi lại lẩm bẩm bảo với nước da của anh có phơi nắng hay không cũng không ảnh hưởng... Trương Minh Thụy có nghĩ nát óc cũng không tài nào nhớ nổi ba người họ tụ tập với nhau từ khi nào. Ai bảo ngay từ đầu anh đã nói chắc như đinh đóng cột, “Thịnh Hoài Nam là anh em thân thiết của mình, muốn làm quen đâu có gì khó?” Thực ra khi ba người ở cùng nhau, luôn là anh và Hứa Nhật Thanh nói nhiều nhất, nhưng anh cảm nhận được Hứa Nhật Thanh đang cố gắng giấu đi sự căng thẳng, từng câu từng chữ đều được trau chuốt cẩn thận, cố ý pha trò. Tất cả đều giống hệt nhau. Trong tiết Pháp luật đại cương, khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Chỉ, trực giác trì trệ của anh cuối cùng cũng bùng nổ, cho dù lớp ngụy trang của Lạc Chỉ không tự nhiên bằng Hứa Nhật Thanh, cũng không thâm sâu khó hiểu bằng, nhưng anh chắc chắn mình có thể nhìn thấy Hứa Nhật Thanh từ ánh mắt của Lạc Chỉ. Hôm ở thư viện, khi Hứa Nhật Thanh tỉnh giấc, cô nhổm người khỏi mặt bàn, chẳng hiểu sao lại đột ngột hỏi Thịnh Hoài Nam, “Này, cậu xem có phải mặt mình bị đè tới mức xuất hiện nếp nhăn không?” Bọn họ nhìn nhau, Thịnh Hoài Nam nói: “À, không đâu.” Tối đó Hứa Nhật Thanh liền tỏ tình, tàn nhẫn tỏ tình với Thịnh Hoài Nam qua Trương Minh Thụy. Hứa Nhật Thanh nói, “Thịnh Hoài Nam thích mình, hôm nay mình đã nhìn ra tất cả từ ánh mắt của cậu ấy. Hóa ra cậu ấy đã ngầm ra hiệu mà mình không hiểu, giờ mình hiểu rồi.” Trương Minh Thụy pha trò một cách gượng gạo, “Buồn nôn quá đi mất. Đừng tưởng bở nữa bà cô à, cậu ấy ra hiệu gì cho cậu hả?” Hứa Nhật Thanh không để bụng, chỉ cười nói: “Được, mình tự đi nói.” Người sắp thành bạn gái của Trương Minh Thụy lại đi tỏ tình với Thịnh Hoài Nam. Anh quay về ký túc xá, chẳng nói chẳng rằng đã đấm sưng vù mắt phải của Thịnh Hoài Nam. Các anh em trong ký túc xá chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vàng lôi hai người họ ra. Không ai biết lý do, mãi cho tới nay, Trương Minh Thụy cũng chưa kể cho bất cứ người nào khác ngoài Lạc Chỉ. Thế nhưng về sau, anh vẫn thẳng thắn xin lỗi Thịnh Hoài Nam, bởi vì Hứa Nhật Thanh từ đầu tới cuối chẳng thể nói ra chứng cứ nào cho thấy sự tồn tại của tình yêu trời ơi đất hỡi đó. Thịnh Hoài Nam chỉ cười nói “Không sao“. Người ta rộng lượng, người ta không để tâm, người ta đứng trên cao nhìn Hứa Nhật Thanh hệt như nhìn một kẻ đang hoang tưởng, nói, “Cậu đừng làm ầm lên nữa, tỉnh mộng thì chịu khó học hành đi. Mình không có tư cách dạy dỗ cậu thay cậu ấy, nhưng mong cậu tự trọng một chút.” “Trương Minh Thụy, nếu không phải tại cậu...” Đó là câu nói phẫn uất cuối cùng Hứa Nhật Thanh để lại cho anh. Khi anh kể cho Lạc Chỉ nghe, cô lại cười, nói: “Cô gái đó hạnh phúc thật đấy, có tài biến mọi chuyện thành những gì mình muốn thấy.” Sau đó lại trịnh trọng nói với anh: “Trương Minh Thụy, cậu cũng là một chàng trai tốt. Cậu rất nghĩa khí.” Anh chẳng hề nghĩa khí như cô nghĩ. Lần đầu tiên gặp Lạc Chỉ, trong đầu anh bỗng lóe lên ý nghĩ đề phòng và trả thù Thịnh Hoài Nam. Dù Lạc Chỉ là người như thế nào, ít nhất lần này anh đã chuẩn bị theo đuổi trước. Dù anh không biết suy nghĩ này có logic quái gì? Thế nhưng hôm đó khi anh bắt gặp dáng vẻ mê muội của Lạc Chỉ trên giảng đường, anh bỗng cảm thấy xót thương. Cô ấy là cô gái tốt, không đáng bị tổn thương bởi anh hay Thịnh Hoài Nam. Trương Minh Thụy bắt đầu tới tấp đẩy cô về phía Thịnh Hoài Nam. Anh ngoảnh đầu nhìn căng-tin, Hứa Nhật Thanh ở phía xa vẫn thẫn thờ ngồi bên chiếc bàn. Anh biết, nụ cười của Thịnh Hoài Nam luôn mang ý tứ sâu xa. Thịnh Hoài Nam dùng ngôn từ uyển chuyển của mình nhằm giữ thể diện cho phái nữ và khéo léo “thêm gia vị” cho những chủ đề nhạt nhẽo để mọi người có thể tiếp tục nói chuyện. Khi Hứa Nhật Thanh ngủ, cậu ấy tiện tay đắp cho cô chiếc áo khoác, nhưng sẽ cẩn thận chọn đúng áo khoác của Trương Minh Thụy. Dù vậy, cậu ấy đã quên không nghĩ rằng có lẽ Hứa Nhật Thanh chỉ giả vờ ngủ. Áo khoác của ai cũng được, quan trọng là ai đắp cho cô ấy. Nếu cô đã đưa ra kết luận từ lâu thì mọi hành động đều được cô lý giải thành có dụng ý khác. Trương Minh Thụy không muốn tiếp tục suy đoán rốt cuộc Thịnh Hoài Nam “phóng điện” bừa bãi hay Hứa Nhật Thanh tự mình đa tình? Vậy còn bản thân anh thì sao? Anh lạnh lùng nhìn tấm kính rồi rảo bước quay về căng-tin. Đại sảnh trở nên vắng vẻ, thời tiết cũng đã chuyển lạnh. Hứa Nhật Thanh chỉ mặc một chiếc áo dệt kim mỏng manh, cúi đầu ngồi đó. Trương Minh Thụy cởi áo khoác khoác lên người cô. Hứa Nhật Thanh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Sao phải làm mọi chuyện rối tới mức này? Trương Minh Thụy cau mày nghiêng mặt nhìn cô, thở dài nói: “Cậu tự chừa lại đường lui cho chính mình đi được không? Nếu mình là đội trưởng của cậu, mình cũng sẽ không cho cậu đi thi, tới lúc tranh biện, sao cậu có thể... Hứa Nhật Thanh, cậu ấy thật sự tốt đến vậy sao? Không có được thì mất cả mạng chắc? Đời cậu không còn niềm hy vọng nào khác à?” Hứa Nhật Thanh chậm rãi nói: “Xin lỗi.” Trương Minh Thụy sững người hồi lâu. “Chết tiệt! Ý mình không phải là...” Anh ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Bao lâu nữa cậu mới hiểu ra hả? Ý mình không phải là bảo cậu từ bỏ cậu ấy, đón nhận mình. Ý mình là cậu hãy nghĩ thoáng ra, cậu phải hiểu rõ bản thân đang làm gì. Nếu không sau này cậu sẽ hối hận.” Hứa Nhật Thanh mỉm cười một cách yếu ớt. “Mình thật sự không khống chế được nữa. Nói thế này nghe hơi buồn nôn nhưng khi nào cậu thật sự yêu rồi cậu sẽ hiểu.” “Mình thật sự yêu?” Trương Minh Thụy cười gằn, “Thực ra có câu này mình muốn hỏi cậu từ lâu rồi.” Anh chăm chú nhìn cô mãi cho đến khi ánh mắt cô trở nên mơ hồ. “Hứa Nhật Thanh, rốt cuộc cậu cứ day dứt như thế, là vì cậu thật lòng yêu, hay chỉ đơn giản là vì cậu không cam chịu?” Khi Hứa Nhật Thanh thẫn thờ ngẫm nghĩ lời nói của anh, Trương Minh Thụy một lần nữa bước ra khỏi căng-tin. Anh cảm thấy những gì cần phải nói anh đã nói cả rồi, cứ bỏ đi thoải mái như thế này thôi. Lúc ra ngoài gió lạnh bỗng tấp vào mặt, anh giật mình nhớ đến chiếc áo của mình vẫn còn đang ở chỗ người ta. Thực ra mới đầu anh chỉ có ý tốt muốn khoác áo cho cô, đưa cô về ký túc xá. Anh không hề có ý muốn làm cô cảm động. Anh đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Chỉ là anh cảm thấy đau lòng mà thôi, dù sao đỗ quyên đỏ tươi đẹp cũng đã từng nở rộ trong lòng anh. Chết tiệt, thôi bỏ đi vậy, không cần áo nữa. Anh tự ôm lấy mình, chạy ào về phía ký túc xá, vừa chạy vừa run. Đột nhiên đầu anh bừng tỉnh, vội vã đưa tay tìm kiếm khắp nơi – ví tiền, điện thoại di động anh đã nhét cả vào túi quần rồi, trong túi áo khoác không để gì cả. Trương Minh Thụy chán nản, muốn tỏ vẻ ngầu một chút mà cũng khó, quả nhiên anh không có số làm vai chính. Anh chẳng mấy khi bận tâm đến sự chú ý của người khác dành cho mình. Nếu không có hôm đó ở thư viện... Anh ngồi bên trái Hứa Nhật Thanh, Thịnh Hoài Nam ngồi đối diện họ. Mấy người bạn học của Hứa Nhật Thanh đi ngang qua, nháy mắt bắt chuyện với cô rồi nhếch môi nhìn sang Thịnh Hoài Nam, hỏi không ra tiếng: “Ai thế?” Khốn kiếp! Trong lòng Trương Minh Thụy chỉ có âm thanh này là rõ ràng nhất. Anh kém đến thế cơ à? Bị coi như người vô hình, ngay cả cơ hội bị hiểu nhầm cũng không có? (*Đỗ quyên Đỏ chỉ cười với gió xuân: ở đây chỉ Trương Minh Thuỵ chưa gặp đúng người) -Hết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]