Lạc Chỉ ngắm chiếc điện thoại, màn hình đã tối xuống, loáng thoáng vẫn thấy được tin nhắn kia.
Suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu cô là, đúng, đương nhiên là phải giận, rất giận, giận thật lâu, chẳng lẽ suốt ba tuần mà cậu không nhận ra à? Cậu còn giả vờ cái gì?
Suy nghĩ tiếp theo, cô cảm thấy tin nhắn này hình như có vẻ gì đó rất thân mật, khiến lòng cô thoáng vui.
Suy nghĩ thứ ba, cô cảm thấy hơi buồn vì mình có vẻ như đang bị người khác đùa giỡn. Thịnh Hoài Nam không phải kẻ ngốc, anh thông minh như vậy, làm gì đến mức ba tuần mới nhận ra là cô giận. Anh biết rất rõ, thế mà vẫn hỏi.
Lòng dạ phụ nữ đúng là phức tạp.
Cô đang ngẩn người thì Thịnh Hoài Nam gọi đến.
“Cậu trốn học đấy à?”
“Thế cậu nghĩ mình xách cả cặp đi vệ sinh chắc?”
“Trợ giảng vừa điểm danh lại đấy.”
“Làm gì có chuyện. Tuy anh ta cười trông có vẻ ngốc, nhưng đầu óc không có vấn đề đâu.”
“Haha, đúng thế thật. Không lừa nổi cậu.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Cô dựa vào bàn, hưởng thụ sự trầm mặc khiến Thịnh Hoài Nam luống cuống, cảm thấy giống như trả được mối thù ở quán cà phê vào cái ngày hai người quen nhau.
“Xin lỗi.” Giọng Thịnh Hoài Nam rất thản nhiên. Thản nhiên đến mức khiến cô cảm thấy hơi bối rối vì suy nghĩ sâu xa và lòng tự tôn quá cao của mình.
“Gì cơ? Lần này cậu xin lỗi chuyện gì?” Lạc Chỉ máy vào tai. “Mình cũng không biết nữa.” Giọng cười của anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/828778/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.