Lạc Dương ngồi lên yên một chiếc xe đạp, đợi được mười phút thì trông thấy Lạc Chỉ từ xa bước đến, chân đi dép lê, tay phải thì hất tóc.
“Vừa tắm xong à?”
“Vâng,“ Cô hất mạnh tóc sau gáy, để nước bắn ra ngoài, “Lúc anh gọi điện em vừa mới tắm xong. Hôm nay quên không mang khăn tắm, chỉ có mỗi chiếc khăn mặt nhỏ, tóc chưa lau khô, dính sát vào lưng khó chịu lắm.”
“Trời lạnh thế này, đừng để bị cảm, mau về đi. Đồ mẹ em nhờ anh mang lên đây này.” Lạc Dương chỉ xuống cái túi to để bên chân.
“Nặng lắm ạ?”
“Ý em muốn nói gì? Cảm ơn anh đi đường vất vả à? Không cần khách sáo.”
“Xách lên tầng giúp em.” Lạc Dương cứng họng, thở dài một hơi rồi nói: “Biết ngày mà. Thôi, dẫn anh vào trong đi, tiện thể đăng ký với phòng quản lý giúp anh.”
“Anh à, anh thật thà chất phác thế này, thường ngày có hay bị bắt nạt không?” Lạc Chỉ mỉm cười nhìn anh.
Câu này nghe quen quen.
Lúc đó, cô gái nói câu nói này đang chải mái tóc không dài lắm của mình, vui vẻ sán lại gần anh, thân mật mà không hề ngả ngớn. Cô ấy hỏi khẽ bên tai anh, hơi thở cứ vương vấn, khiến tóc anh dường như cũng dựng lên.
Lạc Dương đang thất thần bỗng bừng tỉnh, vươn tay xoa mái tóc Lạc Chỉ, khiến nó rối tung lên.
“Đừng nhân tiện mà thể hiện với anh chứ. Chỉ có em là hay bắt nạt anh nhất thôi.”
Hình như anh cũng từng nói vậy với người ấy, cũng dùng giọng điệu của anh trai với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/250776/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.