Dịch Phong Từ bị ý nghĩ đơn giản lại kỳ lạ của cậu chọc cười, hỏi: “Em có biết động tác của nam chính không?” Thẩm Nam Tinh: “Biết chứ, toàn bộ động tác đều do em biên đạo.” Dịch Phong Từ: “Vậy em có thể xem anh như khán giả trước, múa đơn giản cho anh xem không?” Thẩm Nam Tinh: “Chỉ có một mình anh?” Dịch Phong Từ: “Nếu không gọi thêm dì Lam và chú Thẩm?” Thẩm Nam Tinh vội nói: “Thôi đi.” Lại ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nếu múa một mình hoặc múa trước mặt anh thì nhất định em sẽ không phạm lỗi, nhưng anh biết vấn đề của em ở đâu, chủ yếu là em…” Sợ sân khấu. Hoặc là nói sợ vị trí trung tâm sân khấu. Dịch Phong Từ ở bên Thẩm Nam Tinh nhiều năm như vậy tự nhiên biết bệnh căn của cậu xuất phát từ đâu, trình độ xuất sắc của Khương Đình Đình chèn ép tự tin của cậu, mấy năm nay cậu tận lực trốn tránh, không chủ động vì mình cởi bỏ khúc mắc. Dịch Phong Từ ngẫm nghĩ, bảo Thẩm Nam Tinh ngồi trong phòng khách chờ một lát, cầm điện thoại đi sang bên cạnh gọi một cuộc. Thẩm Nam Tinh không biết anh gọi cho ai, vẫn ủ rũ ngồi trên sô pha, hiện tại cậu không nhớ khi ánh đèn sân khấu chiếu vào người sẽ có cảm giác gì, không biết nguồn sáng mãnh liệt ấy có thể nướng chín cậu luôn không. Một lát sau, Dịch Phong Từ cúp điện thoại, lên lầu lấy quần áo rồi xuống lầu kéo Thẩm Nam Tinh đi tới cửa, giúp cậu mặc áo khoác, đội mũ, đeo khăn quàng cổ. Thẩm Nam Tinh bị bọc kín mít, hỏi: “Đi đâu thế?” Dịch Phong Từ không trả lời, chỉ kéo tay cậu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Nhiệt độ thành phố C còn thấp hơn thành phố A vài độ, hai bên đường tuyết rơi trắng xóa, gần cuối năm, giao thông vô cùng thông thoáng. Thẩm Nam Tinh ngồi trong xe, không biết Dịch Phong Từ muốn dẫn cậu đi đâu. Vốn định hỏi thêm một lần lại thấy xe quẹo vào một con đường quen thuộc. Khi còn nhỏ Thẩm Nam Tinh thường đi qua con đường này, là một nhà hát tư nhân phía đông thành phố C, quy mô rất lớn, một khán đài có thể chứa tới hai mươi nghìn người. Nhưng hình như nửa năm trước nhà hát này tạm thời đóng cửa vì sửa chữa, tháng sau mới mở lại. Thẩm Nam Tinh không hiểu sao Dịch Phong Từ lại đưa cậu tới chỗ này. Chờ anh dừng xe xong, đang định nói với anh nhà hát này vẫn đang trong quá trình trang hoàng thì nhìn thấy một nhân viên đeo thẻ đứng cách bọn không xa vẫy tay với Dịch Phong Từ. Dịch Phong Từ ra hiệu Thẩm Nam Tinh xuống xe, bản thân cũng xuống bước về phía nhân viên kia. Nhân viên lập tức bắt tay với anh, nói: “Vu tổng đã nói với tôi rồi, ngài muốn dùng phòng nào? Tôi lập tức đi sắp xếp.” Dịch Phong Từ cảm ơn trước rồi mới nói: “Phòng nào tiện thì dùng, ngài vất vả rồi.” Nhân viên tuổi không lớn, thấy anh lịch sự như vậy thì vội nói: “Đâu có đâu có, mời hai vị theo tôi.” Thẩm Nam Tinh thì thầm: “Vu tổng là ai?” Dịch Phong Từ: “Đồng nghiệp.” Thẩm Nam Tinh gật đầu, trong chốc lát chưa kịp quen với việc đồng nghiệp của Dịch Phong Từ đã thay từ đồng nghiệp sửa điều hòa sang chủ tịch nào đó. Dường như nhân viên đã được cấp trên chỉ điểm, không dẫn bọn họ đi lung tung mà đưa bọn họ tới phòng trung tâm lớn nhất, ánh đèn bên trong đã được chuẩn bị, loa cũng đã mở sẵn. Có mấy nhân viên đứng đó muốn hỗ trợ, sau khi Dịch Phong Từ cảm ơn thì bảo họ về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại anh và Thẩm Nam Tinh. Trên đường lên sân khấu, Thẩm Nam Tinh đứng lại hồi lâu, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên run rẩy. Dịch Phong Từ: “Đi đi, anh ở dưới này xem.” Thẩm Nam Tinh im lặng vài giây, thở ra một hơi thật dài, rồi bước từng bước vào vị trí trung tâm sân khấu. Đột nhiên toàn bộ đèn trong phòng tối sầm lại, chỉ để lại một chùm sáng chiếu lên sân khấu, chiếu vào người Thẩm Nam Tinh. Dù phía dưới không có người xem chân chính nhưng cảm xúc của Thẩm Nam Tinh vẫn thay đổi, sự căng thẳng và sợ hãi bị phóng đại vô hạn, theo bản năn nhìn sang bên cạnh, như là trở về thất bại khi còn nhỏ. “Thẩm Nam Tinh.” Đúng lúc này, người trong bóng tối gọi cậu, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo tiếng vọng khe khẽ. “Dù người khác thấy em thế nào, hay chính em thấy em thế nào thì trong lòng anh, em là một vũ công xuất sắc. Có lẽ em không biết, dáng vẻ em múa đẹp biết bao, giống thiên nga, lại giống đóa thủy tiên nở rộ.” “Lần đầu nhìn thấy em anh đã bị điệu nhảy của em hấp dẫn, cả đời này không thể xóa nhòa, có lẽ đến kiếp sau vẫn khắc sâu trong lòng.” Thẩm Nam Tinh hướng theo giọng nói, dường như thấy một đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, cậu đối diện với đôi mắt kia, trái tim dần bình tĩnh lại, nói giỡn: “Năm tám tuổi anh đã có mưu đồ với em rồi đúng không?” Dịch Phong Từ bật cười, tiếng cười trầm vẫn kéo theo tiếng vọng: “Đúng vậy. Cho nên em không biết dáng vẻ em múa đẹp đến nhường nào, đẹp đến mức có thể khiến một đứa trẻ kiên định một lòng với em, ôm em vào lòng suốt quãng đời này.” Thẩm Nam Tinh biết lời của anh ít nhiều có ý dỗ dành mình nhưng dù biết thì nhờ những lời này mà cậu đã tự tin hơn rất nhiều. Cậu cởi áo khoác, tháo mũ và khăn quàng cổ. Cậu đứng trên sân khấu tối đen như mực, cúi người một cái rồi bắt đầu xoay tròn. Tết Âm Lịch trôi qua. Nháy mắt đã đến cuối tuần thứ ba. Nhà hát trung tâm thành phố A đã hết chỗ, phần lớn là đến vì vở kịch múa của đoàn kịch Hoa Tây. Mấy năm nay Thẩm Nam Tinh chỉ làm làm bên đạo múa nhưng vẫn có người hâm mộ, biết cậu lên sân khấu nhảy vai chính, tất cả đều tới đây cổ vũ. Chị Uyển cũng được hợp tác với Thẩm Nam Tinh như ý nguyện, bọn họ chỉ cần ba tuần là có thể phối hợp ăn ý, hoàn toàn không xuất hiện cảm giác không cân bằng như khi có Tề Lễ Ngôn. Sân khấu xa hoa lộng lẫy, dù là cốt truyện hay vũ đạo đều tuyệt đối hoàn hảo. Thẩm Nam Tinh đứng trên sân khấu, nghe tiếng vỗ tay rầm rộ, tìm được hình bóng Dịch Phong Từ ở trung tâm khán đài. Dịch Phong Từ cũng đang nhìn cậu, trong lòng ôm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm, chờ bế mạc xong thì đi tới trước mặt cậu. Hôm nay Thẩm Nam Tinh trang điểm mắt lấp lánh, hưng phấn nhận bó hoa của anh. Người xem đã tản đi dần, nhân viên đang tháo dỡ đạo cụ trên sân khấu. Xung quanh ồn ào, chỉ có hai bọn họ đứng ở một chỗ nhìn nhau. “Có muốn kết hôn với anh không?” Dịch Phong Từ đột nhiên hỏi. “Hả?” Thẩm Nam Tinh ngẩn ra, vậy mà phát hiện một chiếc nhẫn giữa bó hoa hồng. Dịch Phong Từ cầm lấy chiếc nhẫn, mỉm cười hỏi lại: “Em có muốn kết hôn với anh không?” Thẩm Nam Tinh muốn giả bộ suy nghĩ vài giây, nhưng dù thế nào cũng không khống chế được khóe miệng đang cong lên: “Có thể kết hôn ư?” Dịch Phong Từ: “Đương nhiên có thể.” Dịch Phong Từ đeo nhẫn lên tay Thẩm Nam Tinh rồi bị cậu trở tay nắm lấy, vội vàng kéo anh chạy xuống sân khấu. Lý Hoa Tây từ hậu trường đi ra muốn bảo Thẩm Nam Tinh tham gia tiệc chúc mừng, lại thấy cậu ôm một bó hoa đỏ rực nắm chặt tay anh chạy ra khỏi cửa. Lý Hoa Tây hô to: “Thầy Thẩm! Đi đâu đấy?” Thẩm Nam Tinh quay đầu, cũng hét lại: “Đi kết hôn.” Tuy Thẩm Nam Tinh chạy nhanh nhưng hôn lễ chính thức vẫn được cử hành vào một ngày xuân về hoa nở. Địa điểm chính là ngôi nhà mới xinh đẹp như lâu đài của bọn họ. Ba mẹ Thẩm và Lâm Hoằng tiên sinh đều tham dự. Tạ Nguyên Nhất và Khương Đình Đình cũng tới, chẳng qua Tạ Nguyên Nhất là kinh ngạc tới rớt cằm, còn Khương Đình Đình đã chuẩn bị một món quà từ lâu. Món quà là một bức ảnh, Dịch Phong Từ thời niên thiếu đang hôn trộm Thẩm Nam Tinh ngủ say. Thẩm Nam Tinh nhìn thấy bức ảnh kia thì sửng sốt, liếc Dịch Phong Từ với vẻ mặt không thể tưởng được. Cậu còn tưởng mình giữ được nụ hôn đầu hơn hai mươi năm lại không ngờ đã bị người nào đó lấy trộm từ năm mười mấy tuổi?! Dịch Phong Từ giả bộ xem không hiểu nội dung bức ảnh, nhân lúc cậu không chú ý thì giấu đi. Mặt sau bức ảnh không phải là mặt trắng mà là hai hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp. Chúc bọn họ tân hôn vui vẻ. Chúc bọn họ trăm năm hòa hợp. ~Hoàn toàn văn~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]