Chín giờ sáng. Thẩm Nam Tinh đánh xe vào “Hoa Tây”. Hôm qua còn hai ba động tác còn chưa sửa xong, nhân lúc đầu óc buổi sáng còn tỉnh táo, Thẩm Nam Tinh chui vào phòng vũ đạo bận rộn. Khi Lý Hoa Tây bưng một cái bình tráng men tới, Thẩm Nam Tinh đang nằm song xoài trên sàn, từng bản phác thảo sửa động tác tán loạn bên cạnh, góc giấy bị gió chiều thổi ve vẩy liên tục. Lý Hoa Tây tùy tay nhặt mấy tờ lên, ngồi bên cạnh Thẩm Nam Tinh lật xem, động tác được sửa từ nông đến sâu, đơn giản lại liền mạch, tuy không thể thỏa mãn yêu cầu khoe khoang kĩ thuật của Tề Lễ Ngôn nhưng xét về độ khó thì hoàn toàn có thể đáp ứng được ý nguyện nổi bật trên sân khấu của y. Lý Hoa Tây không tìm ra được khuyết điểm, đặt bản phác thảo xuống, khen ngợi: “Không hổ là thầy Thẩm đứng đầu bảng của Hoa Tây chúng ta, ngay cả vấn đề rắc rối Tề Lễ Ngôn đưa ra cũng có thể giải quyết nhanh chóng, đúng là hậu sinh khả úy.” Thẩm Nam Tinh ngồi dậy, “Anh Lý lại bắt đầu nói đùa, sao em lại thành đầu bảng của Hoa Tây rồi? Em chính là đầu bảng của tất cả đoàn kịch ở thành phố C.” Lý Hoa Tây nghe xong thì cười to, hỏi: “Sao đầu bảng không tự nhảy? Tay chân đâu có già, cả ngày chỉ sáng tác vũ đạo, mấy năm nữa có phải định chính thức chuyển sang hậu trường hay không?” Thẩm Nam Tinh nhìn như nhẹ nhàng đáp lại: “Hậu trường cũng không phải không tốt, chuyển nhân vật em không thể múa cho người khác, giao cho bọn họ một sinh mệnh mới cũng là một chuyện rất lợi hại.” Lý Hoa Tây liếc cậu: “Anh không tin có vũ công nào lại không thích bước lên sân khấu. Em ấy, độc lan quá sâu, khi còn nhỏ bị lão Trương mê hoặc, suốt ngày so sánh với con bé Khương Đình Đình, so xong lại thấy bản thân không tốt. Mấy năm nay không múa vai chính rồi, cả ngày lăn lội trong nhóm múa, muốn gì đây?” Thẩm Nam Tinh cụp mắt, tầm mắt dừng ở kịch bản cách đó không xa, “Nhóm múa cũng rất quan trọng mà, không có sự nỗ lực của vũ công quần chúng bọn em thì vai chính làm sao nổi bật, sân khấu trống trải làm sao trở nên bao la hùng vĩ?” Lý Hoa Tây: “Già mồm, nhát gan là nhát gan, tìm nhiều cớ thế làm gì.” “Ai nhát gan?” Thẩm Nam Tinh thu dọn kịch bản và bản phác thảo trên sàn, đứng dậy hạ lệnh trục khách: “Anh đưa cho Tề Lễ Ngôn xem được chưa, nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu tập luyện.” Lý Hoa Tây cũng đứng dậy theo, hỏi: “Vậy còn em? Giờ đã hơn ba rưỡi? Còn chưa ăn cơm?” Thẩm Nam Tinh: “Lát nữa đi ăn.” Lý Hoa Tây đáp ừ, lấy điện thoại, vừa đi vừa gọi cho trợ lý của Tề Lễ Ngôn. Lý Hoa Tây đi rồi, Thẩm Nam Tinh cũng không ra ngoài ăn cơm mà lại nằm xuống sàn, nghĩ lại mấy câu anh Lý vừa nói. Anh Lý nói cậu nhát gan, quả thật không sai. Không biết từ khi nào, sân khấu, ánh đèn, những thứ mà cậu ham thích từ nhỏ đã dần dần trở thành một nơi cậu chỉ dám đứng từ xa vọng tới mà không dám đến gần. Cậu tình nguyện mở một trung tâm dạy các bạn nhỏ múa, tình nguyện làm biên đạo múa ở hậu trường, tình nguyện nhảy trong nhóm múa quần chúng nhưng không dám đứng giữa sân khấu nhảy một điệu múa đơn. Cậu sợ bản thân múa không tốt, sợ không thể dùng tất cả trình độ của mình biểu diễn ra phong thái của vai chính. Vụ đổi vai năm mười lăm tuổi chỉ là một cơ hội nhỏ, so sánh với Khương Đình Đình cũng chỉ làm cậu thấy rõ dù nỗ lực thế nào thì không thể vượt qua vẫn mãi không thể vượt qua. Loại chuyện không thể vượt qua này không chỉ là vấn đề giới tính mà còn là một số chuyện chuyên môn, một số động tác muốn múa nhưng không thể thực hiện được. Cậu toàn nói rằng bởi vì mình không thể biểu diễn ra được da dạng nhân vật nên mới chuyển sang hậu trường nhưng trên thực tế nguyên nhân chân thật không phải như thế. Tuy bên ngoài nhìn không ra nhưng qua rất nhiều năm, Thẩm Nam Tinh bắt đầu không tự tin, bắt đầu phủ nhận chính mình, bắt đầu cảm thấy bản thân không có chỗ nào tốt, bắt đầu che mặt chen chúc trong nhóm múa, bắt đầu tập sáng tác vũ đạo, bắt đầu muốn rời xa sân khấu. Trốn tránh và che giấu vốn là điểm mạnh của Thẩm Nam Tinh. Giống như cách cậu đối xử với tình cảm của Dịch Phong Từ. Nếu Dịch Phong Từ không nhổ tận gốc trái tim anh cho cậu xem thì cậu liều chết cũng không thừa nhận phần tình cảm này. Không đúng, cậu còn chưa thừa nhận. Chỉ là cam chịu mà thôi. Nghĩ đến Dịch Phong Từ, Thẩm Nam Tinh lại theo bản năng muốn trốn, cậu không biết đoạn tình cảm này nên tiếp tục thế nào. Mặc dù là dưới tình huống bọn họ đều thích đối phương. Có cần nói chuyện này với mẹ không nhỉ? Hay thăm dò trước? Nếu mẹ không chấp nhận hoặc phản đối kịch liệt thì cậu và Dịch Phong Từ phải tách ra ư? Nhắc đến từ tách ra này, Thẩm Nam Tinh lại lo lắng. Hay là cứ gạt không nói? Sao có thể? Cậu và Dịch Phong Từ đều đến tuổi xem mắt kết hôn, nếu cứ giấu mãi nhất định sẽ bị ba mẹ thúc giục kết hôn, ví dụ tốt nhất chính là cuộc hẹn giữa cậu và Lâm tiểu thư, tránh được lần này, lần sau lại có Vương tiểu thư hoặc Lý tiểu thư. Thẩm Nam Tinh muốn quang minh chính đại ở bên Dịch Phong Từ. Cậu nhận ra tình cảm quá muộn, thời kì niên thiếu bồng bột đã qua, lúc này nghĩ nhiều, cũng nghĩ xa hơn. Đột nhiên một sợi tơ hồng dài mảnh từ trên không trung buông xuống. Thẩm Nam Tinh vô thức vươn tay, túm lấy đầu sợi dây dừng ngay trước mắt. Một hương thơm ngào ngạt truyền vào mũi, Thẩm Nam Tinh nắm lấy sợi tơ hồng chớp mắt, hơi quay đầu, nhìn thấy một hộp cơm giữ nhiệt xuất hiện trên sàn phòng vũ đạo. Tầm mắt từ hộp cơm hướng lên trên, Dịch Phong Từ đã ngồi bên cạnh cậu từ khi nào, trong tay cầm đầu bên kia sợi sơ hồng, lắc lắc trước mắt cậu. Thẩm Nam Tinh vội bò dậy, nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, lại liếc đồng hồ treo tường mới phát hiện trong lúc cậu miên man suy nghĩ thì thời gian cũng lặng lẽ trôi, vậy mà từ ba giờ chiều đã tới bảy giờ tối. “Sao anh lại tới đây?” Thẩm Nam Tinh hỏi. Dịch Phong Từ không trả lời, tay vẫn nắm sợi dây kia, thấy Thẩm Nam Tinh ngồi dậy thì nắm lấy cổ tay cậu, vòng hai vòng rồi thắt nút, sau đó lấy thịt anh đào và giăm bông ra khỏi hộp giữ nhiệt. Sợi dây màu đỏ nổi bật nên nền da trắng, Thẩm Nam Tinh ngơ ngẩn nhìn vài giây, hỏi: “Đây là…” “Chuẩn bị tơ hồng cho em.” Dịch Phong Từ đưa cho cậu một bát cơm, “Chờ em suy nghĩ xong thì tháo ra trả cho anh.” Anh nói một cách tự nhiên, tựa như không suy nghĩ nhiều như Thẩm Nam Tinh. Chẳng lẽ tình yêu chỉ cần hưởng thụ hiện tại, không cần tính toán cho tương lai? Thẩm Nam Tinh nhất thời ngẩn ngơ, nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay, lâm vào trầm tư, lát sau mới hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy em nhát gan không?” Dịch Phong Từ không hiểu sao cậu lại hỏi câu này, chỉ gắp một miếng thịt anh đào đút cho cậu, “Có người nói em nhát gan à?” Thẩm Nam Tinh ngậm miếng thịt anh đào gật đầu. “Ai?” “Lý Hoa Tây.” “Đừng nghe hắn nói bừa.” “Nhưng có khi em cũng cảm thấy…” Thẩm Nam Tinh còn chưa dứt lời, Dịch Phong Từ đã giơ tay lau vệt nước sốt bên khóe miệng cậu, nghiêm túc trả lời: “Em không nhát gan.” “Ít nhất trong mắt anh, em là anh hùng của anh.” Nói xong lại gắp một miếng thịt anh đòa đút cho cậu, “Mùi vị thế nào? Hôm nay anh mới học.” Thẩm Nam Tinh còn đắm chìm trong hai chữ “anh hùng” Dịch Phong Từ vừa nói, phản ứng lại mới vội nhìn sàn nhà, bình luận: “Quá ngọt.” Dịch Phong Từ: “Thật à?” Anh vẫn dùng chiếc đũa kia gắp một miếng bỏ vào miệng mình nếm thử, “Anh cảm thấy cũng được, có lẽ gần đây ăn quá nhiều kẹo, vị giác có vấn đề.” Thẩm Nam Tinh nhạy bén, nghe thấy câu này thì vô thức nhíu mày, nâng mắt hỏi: “Anh muốn nói cái gì?” “Đã phạm vào nghiện thuốc lá, thầy Thẩm có thể…” “Không thể.” Lời Dịch Phong Từ còn chưa dứt, Thẩm Nam Tinh đã đoán được anh muốn nói gì, ánh mắt vốn không có tinh thần chợt xuất hiện sắc thái tức giận, tiện tay đoạt lấy đôi đũa trong tay anh, và miếng cơm, như thường nói một câu: “Lầm sau giảm bớt đường, ngọt muốn chết.” ~Hết chương 31~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]