Sau, hoàng hậu như cũ chấpchưởng hậu cung, mùng một mười lăm, hoàng đế dẫn hoàng trữ đi thỉnh an tháihậu, cũng hỏi thăm tình cảm, lễ số chu đáo, như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thỉnh an xong, hoàng đế lạiđể hoàng hậu gặp tiểu hoàng trữ, mặc dù không phải rất thân thiết, nhìn cũnggiống như hoàng thất một nhà hoà thuận vui vẻ.
Tam Lang rất không muốn nhắcchuyện trong cung, nhưng hắn duy nhất tin tưởng, chỉ có vợ mình. Tuy rằng cóchút vặt vãnh, úp úp mở mở, cho dù cùng Mộ Dung hoàng gia có mối thù không độitrời chung, Chỉ Hạnh vẫn cảm khái, thương xót.
Đều là những chuyện xấu xa gìa... Rõ ràng l hoàng tộc tôn quý nhất đời này, kết quả còn không phải giống bọnhọ lúc trước, bị vây khốn ở trong viện thật sâu, thật sâu, càng hào hoa xa xỉlại càng dơ bẩn. Thời gian tự do duy nhất, chỉ có khi ngẩng đầu nhìn trăng sángtrên bầu trời.
Vị đó... có hận người vợ kếttóc của hắn không? Có lẽ là có, có lẽ. Tam Lang thông minh cơ trí, cũng khônghiểu hoàng đế vì sao bảo vệ hoàng hậu như vậy... Theo ý hắn, "Lấy đức báooán, dùng cái gì để báo đức?"
Nhưng nàng lại có thể hiểurõ.
Mặc kệ đã làm chuyện gì,hoàng hậu dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu hoàng trữ. Phế hậu rất đơn giản, tháihậu châm dầu vào lửa như vậy... Hoàng đế chỉ cần im lặng không lên tiếng làđược. Thậm chí cũng có thể hủy bỏ toàn bộ công sức của thái hậu... Không lậphậu là được rồi. Dù sao hoàng đế đã ngang rồi, lại không chịu bước vào hậu cungnữa.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491406/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.