Chờ đến khi Tam Lang có thểrời đi, đã vào thu rất sâu.
Lao ngục tai ương cùng laohình viết hỏi đáp trên công đường, khiến hắn phi thường mỏi mệt mà tiều tụy,nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.
Cuối cùng, cuối cùng. Ngàyngày đêm đêm khao khát chờ đợi, cuối cùng cũng được như mong muốn. Hắn là cỡnào cỡ nào mong nhớ Chỉ Hạnh...
Hạnh Nhi của ta.
Tham soa hạnh thái, tả hữulưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu ch
Khi vỡ lòng học Kinh Thi, bàithứ nhất chính là quan sư. Thật không ngờ, cách mười mấy năm, mới chính thứchiểu bài Kinh Thi này.
Cái loại sung sướng thôi thúcmà nóng lòng này. Vừa xác định có thể đi, hắn liền vội vàng đến từ biệt hoàngthượng, ngay cả một khắc cũng không nguyện ý chờ.
Nhưng hoàng đế này, tuyệt đốilà ma tinh tới phá hủy tất cả tính nhẫn nại của hắn. Đầu tiên là muốn hắn ăncơm tắm rửa trước rồi hãy đi, sau khi hắn khách khí từ chối, lại giả vờ giả vịtmuốn hắn chờ, hoàng đế muốn tự tay viết thánh chỉ khen thưởng an ủi, hắn bắtđầu có chút không kiên nhẫn, vẫn miễn cưỡng kiềm chế nói miễn.
"Đừng vội đi a,"Hoàng đế vội vã kêu, "Đường hiệu cũng phải lấy chứ? Trẫm đã sai người đithúc dục, rất nhanh.”
Tam Lang cơn tức vùn vụt dânglên đầu, hắn nổi giận, thực nổi giận. Híp mắt, hắn không phải không có uy hiếpnhìn hoàng đế, đã thấy hoàng thượng giả vờ ho khan quay đầu.
... Hoàng đế vừa mới, có phảitự xưng là "trẫm" hay không?
Ở ngự thư phòng, bên ngườiđều là người một nhà, hoàng đế hoang đường coi rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491391/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.