Tam Lang về nhà mặc dù cóchút trễ, nàng cũng ra vẻ như không có việc gì, nhưng vẫn bị phát hiện.
"Xảy ra chuyện gì?"Vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn nghi hoặc, đè lại không cho nàng giúp thay quần áo.
Chỉ Hạnh mở miệng, cân nhắcnhiều lần, nàng vẫn kiếm những chuyện mà Tam Lang sớm muộn gì cũng sẽ nghe đồnnói ra, "Bà mẫu gần đây thường gọi ta qua. Chàng cũng biết bản thân tabiết y, cho nên... phát hiện trong thức ăn có chút không đúng...”
Tam Lang mặt từ từ trắng đi,ngay cả màu môi cũng thành anh đào trắng. Đồng tử dần tối lại, nắm tay ChỉHạnh, lại run nhè nhẹ.
Có thể làm sao đây? Đưa mẹruột của mình đến quan phủ?
"... Xin lỗi, xinlỗi." Tam Lang thì thào, nhỏ giọng nói, thống khổ vô cùng ôm nàng vàolòng, "Ta có lỗi với nàng, không bảo vệ được nàng chu toàn... Hướng vềphía ta là được, cho dù muốn tuyệt con nối dòng của ta, cũng không nên hạinàng...”
Chỉ Hạnh môi run run, vẫn cắnrăng không nói, chỉ quay người ôm lấy hắn. Đủ rồi đủ rồi. Nàng không phải phụnhân tầm thường, xử lý được. Tam Lang hiểu lầm liền hiểu lầm đi... Dù sao cũnglà mẹ ruột, tổng sẽ không nghĩ đến quá xấu. Nhưng chỉ nghĩ đến một góc nhỏ thếnày, Tam Lang đã chịu không nổi.
Đủ rồi chứ?! Ông trời xấu xa?Buông tha Tam Lang đi! Phu quân nhà nàng vì cái gì phải bị giày vò như vậy?
Chỉ là nghĩ đến, nếu nàngkhông phải Phó thị đích truyền, thiếu một ít bản lĩnh phòng thân... Nàng nhịnkhông được mà rùng mình.
Tam Lang chỉ cảm thấy tráitim cũng run lên. Hắn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491380/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.