Cố Hoài Từ kinh hãi lùi ba bước:
“Nàng... mua sát thủ g.i.ế.c người?”
Đến tận lúc này, hắn vẫn ngỡ đó chỉ là chuyện Thẩm Sùng Sơn không giữ nổi thắt lưng mà thôi.
Không còn thời gian nghĩ ngợi, hắn vội vàng phi ngựa đuổi đến bãi tha ma.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn lại lướt qua ta.
Ánh mắt lơ đãng quét tới, đột nhiên hắn giật mình, lập tức nắm chặt lấy cổ tay ta:
“Vân Nghi!”
Thế nhưng khi ta chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hắn ban đầu đầy chấn động, dần dần trở nên ảm đạm.
Bởi gương mặt này — hoàn toàn xa lạ. Không phải là Thẩm Vân Nghi.
Hắn buông tay.
“Nàng ta làm sao có đủ bản lĩnh để che trời lấp đất như vậy?”
Hắn thật đúng là mau quên.
Nếu không nhờ kế sách “che trời lấp đất” của ta, thì hắn có thể trèo lên cao giữa núi xác sông m.á.u thế kia sao? Đến khi hắn chạy đến bãi tha ma, thì đám lang sói đói khát đã chực sẵn từ lâu. Vừa thấy t.h.i t.h.ể liền lao vào c.ắ.n xé, chẳng biết đã tha cái xác gầy guộc kia đi tận đâu.
Bới lên chỉ còn một đống mảnh xương vụn, ai có thể xác định đâu là xương của phu nhân?
Cố Hoài Từ cầm trong tay cây trâm chưa kịp tặng ta, lẩm bẩm:
“Cả mạng cũng mất rồi, tranh giành một hơi thở kia để làm gì…”
“Ta đã cho nàng một đứa con rồi, vì sao nàng vẫn không biết đủ?”
Ta chỉ là vì tranh một hơi thở sao?
Thứ xưa nay ta muốn… là mạng của các ngươi.
Huống hồ, đứa con như thế nuôi bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-van-nghi/5045714/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.