Gió đêm khẽ lướt qua quần áo cậu thổi tới bên người cô, cô che kín hai tai, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh của cậu như cũ.
Dụ Sân cứng người, hơi nâng mắt lên.
Bách Chính nắm chặt lấy tay cô, để cô buông tay xuống.
Đêm nay không có ánh trăng, đôi mắt cậu ánh lên ba phần dịu dàng, bảy phần khẩn cầu: “Cho nên có thể thử không, đừng đuổi anh đi. Anh chỉ muốn cùng em trưởng thành, nếu như sau này, em vẫn cảm thấy anh chướng mắt như cũ, tới lúc đó hãy đuổi anh đi.”
Ít nhất, tặng cho cậu thêm vài năm, khiến cậu không còn cực đoan mà không can lòng như thế nữa.
Trong đôi mắt thiếu nữ hội tụ lại vài phần kinh hoảng.
Bách Chính cũng không nhất quyết bắt cô cho đáp án, cậu cười một tiếng: “Hôm nay sinh nhật, mau về nhà đi.”
Dụ Sân vội vàng gật đầu.
Cuối cùng cậu cũng bỏ qua cho cô rồi, biết trước không nên nói chuyện với Bách Chính mà, cô căn bản nói không lại với cậu.
Cô vừa muốn đi, lòng bàn tay thiếu niên lại ấn cô lại.
Dụ Sân sắp khóc đến nơi, cô thực sự muốn đi rồi. COn chưa nói xong phải không?
“Anh lại muốn nói cái gì? Là anh để tôi về nhà đó.”
Cậu nhìn cô một cái, gang tay da màu đen từ trên đỉnh đầu cô lấy xuống một con đom đóm.
Dụ Sân nhìn thấy con đom đóm cuộn lại giả chết trong lòng bàn tay cậu, mặt đỏ phừng lên. Trên đỉnh đầu lại hơi phát sáng nói chuyện với cậu lâu như vậy.
Cậu chắc chắn nhìn thấy rồi, nhưng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1728237/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.