Chương trước
Chương sau
Liên quan đến việc Đinh Tử Nghiên và mẹ cô ta Lưu Quỳnh ác ý tung ra tin tức để quấy đục nước, không ai rõ ràng hơn Từ Học Dân, ông nói cho Bách Chính:

“Bọn họ tung tin tức ra, thì lập tức bay tới nước E, ngược lại chạy rất nhanh, người của tôi luôn nhìn chằm chằm rồi, cậu định như thế nào?”

Ánh mắt Bách Chính tối lại, nói: “Đem tin tức cho Bách tổng, để ông ta đưa ra quyết định, nếu như kết quả không khiến người ra hài lòng, tới lúc đó chúng ta lại thêm chút lửa.”

Từ Học Dân nhìn cậu một cái, trong mắt mang theo vài phần vui mừng: “Vâng.”

Đây xác thực là cách giải quyết tốt nhất, thứ nhất, Đinh Tử Nghiên là con gái cỏa bạn cũ Bách Thiên Khấu, thứ hai, giữa Đinh Tử Nghiên và Mục Mộng Nghi, Bách Thiên Khấu không nghi ngờ gì mà chọn Mục Mộng Nghi.

Tạm thời Bách Chính không cần ra tay, chuyện này cũng có thể có kết quả.

Cho dù Bách Thiên Khấu mềm lòng chùn tay, nhưng đối với kẻ làm tổn thương đến vợ ông, chỉ sợ Bách Thiên Khấu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thứ hai, Bách Chính về Hằng Việt đi học.

khi cậu đặt bước chân vào trong trường, có rất nhiều người âm thầm nhìn cậu. Vẻ mặt Bách Chính lạnh băng, chẳng hơi đâu mà quản bọn họ, tự đi về phòng học.

Cậu vừa tới, Kiểu Huy nói: “Anh Chính, có người tìm.”

Bách Chính liếc mắt nhìn thấy Hình Phỉ Phỉ đứng đợi ngoài lớp học.

Cô ta cắt mái tóc ngắn đến ngang tai, cũng đang nhìn cậu.

Bách Chính thấy cô ta có vài phần lạ mặt, ngẫm nghĩ một hồi, mới nghĩ ra cô ta là ai.

Cô là là bạn cùng phòng trước kia của Dụ Sân, cô gái có một gã ba dượng súc sinh.

Bách Chính lười biếng mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Hình Phi Phi mím môi: “Mấy lời kia anh đừng để trong lòng, bọn em đều rất cảm kích những gì mà anh đã làm.”

Bách Chính nói: “Ừ.”

Hình Phỉ Phỉ lấy hết dũng khí để nói những lời này, trên mặt có chút không tự tại, mà cô ta cũng không ngờ phản ứng của Bách Chính lại bình tĩnh như thế này. Nội tâm cô ta nói không ra có mấy phần thất vọng, thấy Bách Chính muốn quay đi, cô ta vội hoi: “Anh còn liên lạc với Dụ Sân không?”

Bách Chính xoay người lại, híp mắt nhìn một cái.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của cậu, trong lòng Hình Phỉ Phỉ có chút không chịu nổi, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của cô ta, chỉ có thể nói: “Em với Tang Tang đều rất nhớ cô ấy.”

Bách Chính chậm rãi nói: “Nhớ thì cô có thể đi tìm cô ấy, nói với tôi cũng vô dụng.”

Cậu nói xong câu này liền đi vào lớp, Hình Phỉ Phỉ cắn răng, từ xa nhìn bóng lưng của cậu một cái.

Cô ta không quá rõ ràng, tại sao có những người cho dù trải qua phong ba bão táp, sống lưng vẫn dựng thẳng như cán bút, dường như chẳng sợ hãi bất kỳ đau khổ nào trên thế gian này.

Cô ta và Bách Chính đều từng trải qua những điều chẳng tốt lành, mà bản thân cô ta là người bị hủy hoại, còn cậu giống như chiến sĩ không sợ thứ gì.

Bách Chính đi vào lớp học, Kiều Huy gãi đầu gãi tai: “Anh Chính, Hình Phỉ Phỉ đó tìm anh làm gì thế?”

Bách Chính thuận miệng nói: “Đến cảm ơn, an ủi vài câu.”

Vẻ mặt Kiều Huy kì quái: “Cô ta sẽ không đối với anh….”

Bách Chính chẳng nói thêm gì.

Ai cũng chẳng phải đồ ngu, nếu như vẻ mặt Hình Phỉ Phỉ không mang theo vài phần nũng nịu, Bách Chính ngược lại thực sự cho rằng cô ta đơn thuần tới cảm ơn. Mà tính cách Hình Phỉ Phỉ vốn lãnh đạm, loại chuyện này cô ra chủ động tiến tới, có lẽ đã sinh ra vài phần tâm tư.

Kiều Huy nói: “Kì lạ nhỉ, còn may là Dụ Sân học ở tam trung rồi.”

Bách Chính cười cợt: “Không biết nói chuyện thì câm mồm lại.”

Kiều Huy lập tức ngậm miệng, kì thực HÌnh Phỉ Phỉ nảy ra chút tâm tư cũng chẳng sai chút nào, dù sao Bách Chính và Dụ Sân cũng đâu có bên nhau.

Ngược lại hiện giờ Kiều Huy hi vọng Bách Chính có thể đổi sang thích người khác, Dụ Sân quá khó theo đuổi rồi, người ta căn bản chẳng có tâm tư trên phương diện này, anh chính cứ đâm đầu vào tường nam như thế này, mãi đầu rơi máu chảy cũng không phải là cách hay.

*Min: có câu: không đụng tường nam không quay đầu, ở đây BC biết đụng tới đầu rơi máu chảy vẫn hung hăng, haiz. Thích đọc truyện ngược nam, nhưng ngồi dịch thế này xót nam chính lắm lắm.

Y Khánh và mấy người La Khởi Minh nói nói cười cười vang khắp lớp.

Bọn chúng trước đó nghe tin Trương Khôn dẫn người đi tìm Bách Chính, cho rằng cậu bị Trương Khôn đánh một trận thảm hại rồi. Kết quả vừa bước vào lớp, Bách Chính bắt chéo chân ngồi ở cuối cùng, lạnh đạm nhìn bọn chúng.

Y Khánh có chút sợ hãi cậu, cúi thấp đầu xuống.

La Khởi Minh đánh giá Bách Chính, người bên cạnh cậu ta nói: “Cậu ta chẳng sao ư?”

La Khởi Minh cau mày, nhìn thấy khóe miệng Bách Chính có vết bầm tím xanh, xem ra Trương Không có dẫn người đi, chẳng qua Bách Chính chẳng có việc gì cho lắm.

Đám Trương Khôn kia vô dụng như vậy?

Nhìn Thấy La Khởi Minh và Y Khánh, nội tâm Kiều Huy lại tức điên lên.

“Anh Chính, đồ rác rưởi Y Khánh này là sói mắt trắng, trước kia có bao nhiêu chuyện, đều là chúng ta ra mặt thay nó, bây giờ nó lại đi khắp nơi nói xấu anh.”

Trong câu chuyện của Y Khánh, Bách Chính hếch mặt sai khiến, tự cao tự đại, coi cậu ta như chó mà sai sử.

Khiến cho bây giờ rất nhiều người đồng tình với Y Khánh, âm thầm mắng Bách Chính không phải là người.

“Không sao,” Bách Chính bình tĩnh nói, “Nó muốn làm đứa đáng thương, vậy thành toàn cho nó đi.”

“Á?” Kiều Huy không phản ứng kịp.

Bách Chính dựa vào ghế, không nói chuyện.

*

Ngày thứ ba, toàn trường đều biết Trương Khôn của Hoa Quang vào đồn cảnh sát, quần chúng Hằng Việt ồn ảo cả lên, lần đầu tiên nhận thức được, Bách Chính không dễ chọc vào, cho dù không có cây đại thụ nhà họ Bách, cậu vẫn là ác long của lớp 15 như cũ.

Dưới bầu không khí này, nội tâm Y Khánh có mấy phần hoảng loạn.

Hiện giờ cậu ta và Bách Chính thực sự không còn quan hệ gì hết, Y Khánh cho rằng Bách Chính không thể trở mình nữa, ngay cả đội quần vợt và bóng rổ cậu ta đều đổi sang gia nhập đội của La Khởi Minh.

Tiết cuối cùng của Thứ ba là tiết thể dục, Y Khánh từ xa trông thấy Kiều Huy và Bách Chính bọn họ nói nói cười cười, trong lòng có chút không rõ vị gì.

Loại khó chịu này, đặc biệt rõ ràng lúc La Khởi Minh sai cậu ta đi mua nước.

Y Khánh không thể tin nổi mà chỉ bản thân: “Tôi đi?”

“Nếu không thì sao?” La Khởi Minh cười hì hì nói. “Dù sao trước đây cậu cũng đi mua cho bọn Bách Chính, giúp tôi mua thì có làm sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, Y Khánh cậu đi mua một chút cũng chẳng có gì.”

Y Khánh cắn răng: “Được thôi.”

Cậu ta không muốn nói, lúc còn bên cạnh Bách Chính, là mấy người thiếu niên luân phiên nhau đi mua, thi thoảng Kiều Huy và Bàng Thư Vinh cũng sẽ đi mua nước, Bách Chính thì thường mời bọn họ ăn đồ.

Sau đó rất nhanh vấn đề tới rồi, Bách Chính ra tay hào phóng, nhưng La Khởi Minh không đưa đủ tiền.

Y Khánh nắm chặt mấy tờ nhân dân tệ mỏng manh, sợ đắc tội nốt bọn họ nên chỉ có thể lấy tiền của mình bù vào.

Y Khánh lờ mờ có chút hối hận.

Cậu ta từng sùng bái Bách Chính, trong lòng thiếu niên mười tám tuổi, Bách Chính sống đến rỡ phóng túng, gần như là tất cả mọi người đều muốn trở thành người như thế nhưng lại không dám.

Bách Chính không chủ động bắt nạt người vô tội, nhưng cũng chẳng có người dám chọc cậu. Lá gan Y Khánh không lớn, cũng chẳng nhiều lời, mấy lần bị làm khó, đều do Bách Chính giúp cậu ta ra mặt mà chẳng thèm ừ hử gì.

Mà chính vì Bách Chính hăng hái như vậy, nên mới khiến cho những người bên cạnh làm nền đến hèn mọn như thế.

Y Khánh một mặt sùng bái Bách Chính, một mặt lại ghê tởm cậu, Y Khánh rõ ràng hơn ai hết, kỳ thực bản thân muốn trở thành người như cậu.

Trong lòng Y Khánh cố nghĩ đến tính cách xấu xa của Bách Chính, tự nói với chính mình không chọn sai, hiện giờ Bách Chính cũng chẳng phải thái tử nhà họ Bách, có lẽ rất nhanh sẽ sa sút thôi.

Cậu ta không dễ gì xây dựng tâm lý cho tốt, về nhà được thông báo một chuyện sét đánh giữa trời quang, mẹ cậu ta không thể tiếp tục ở bệnh viện nữa.

Y Khánh chạy tới bệnh viện: “Tại sao? Ban đầu không phải đã nói rõ rồi sao, có thể giúp mẹ tôi điều trị mà?”

Hộ lý nhìn cậu ta một cái: “Người giúp cậu nộp tiền không tiếp tục gia đóng tiền nữa, cậu muốn tiếp tục chữa trị thì nộp trước số tiền tiếp theo đây đi. Còn có một việc nữa, bác sĩ Trần khi trước xem bệnh cho mẹ cậu bây giờ rất bận, các cậu phải đổi một bác sĩ chữa trị khác.”

Miệng Y Khánh run run: “Nhưng mà….Phương diện này bác sĩ Trần là chuyên gia giỏi nhất.”

Hộ lý tiếc nuối nói: “Vậy cũng không còn cách nào, dù sao số người đợi bác sĩ Trần xem bệnh hàng ngày đông như vậy. Cậu thử xem, đi tìm những bác sĩ khác, khẳng định những bác sĩ đó cũng không tồi đâu.”

Sắc mặt Y Khánh trắng bệch.

Đây vẫn chưa tính là gì, cậu ta nhìn thấy tiền thuốc men của mẹ mình, trước mặt tối sầm.

Ba cậu ta mất sớm, cậu ta lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ thì bị bệnh, bắt đầu từ hồi lớp mười, tiền thuốc men chi phí chữa bệnh của mẹ Y Khánh đều do Bách Chính chi trả.

Lúc đó Y Khánh nói, đợ sau này cậu ta kiếm được tiền sẽ trả lại cho Bách Chính.

Bách Chính chỉ vỗ vai cậu ta, nói không có việc gì.

Đến bây giờ Y Khánh mới nhìn thấy, số tiền thuốc men những năm này là một khoản tiền lớn thế nào, dựa vào gia cảnh của Y Khánh, bảo cậu ta tiếp tục chi trả là điều không thể nào.

Trước mắt Y Khánh tối tăm, gần như mềm nhũn chân, lát sau, cậu ta ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, có một loại xúc động muốn rơi nước mắt.

Cậu ta hối hận vô cùng.

*

Ánh nắng tháng năm dần dần ấm áp.

Mùa hạ của thành phố T, nóng bức hơn so với những thành phố khác.

Bàng Thư Vinh đang nói về cuộc thi tuyển chọn vận động viên: “Từ tháng tư năm sau bắt đầu tuyển chọn vận động viên quốc gia, danh ngạch của trường chúng ta rất ít, khối chúng ta chỉ đề cử cho tỉnh mười danh ngạch thôi. Đội tuyển quốc gia thực hành cuộc thi tích điểm, tới lúc đó tỉnh chúng ta cũng thực hiện theo cách này.”

Cho dù Hằng Việt có loạn hơn nữa, nhưng rốt cuộc cũng là trường thể thao chính quy của thành phố T, vẫn có cơ hội như cũ.

Chẳng qua ban đầu mọi người tới đây học, chỉ mưu cầu chơi thoải mái, hoặc trốn tránh gia đình, chẳng có người thực sự cảm thấy bản thân có thể vào đội tuyển quốc gia, giành vinh quang về cho tổ quốc cả.

Bàng Thư Vinh nói tới cuộc thi tuyển chọn vận động viên, mấy thiếu niên mắt nhìn nhau, trái tim chẳng hiểu sao đập nhanh thêm mấy nhịp.

Bách Chính giọng chặt đinh chém sắt nói: “Đều đi thử xem! Bắt đầu từ hôm nay, nghiêm túc huấn luyện theo tiêu chuẩn, đầu tiên chọn môn là sở trường của bản thân, nếu thực sự không được, chọn môn cạnh tranh thấp để luyện tập.”

Mấy thiếu niên đồng loạt gật đầu, Kiều Huy cũng trịnh trọng nói: “Vâng.”

Đây là cuộc thi tốt nghiệp trung học trong cuộc đời bọn họ.

Y Khánh mặt trắng bệch đi tới, nhỏ giọng kêu: “Anh Chính, anh Thư Vinh, anh Huy.”

Kiều Huy nhìn thấy cậu ta, cười châm chích: “Coi tao là ai hả, Y Khánh à, mày đừng có mà gọi tao như thế, tao nhận không nổi, người ngoài lại nói tao bắt nạt mày, chấn lột mày thì phải làm sao.”

Bách Chính lạnh lùng nhếch môi lên.

Mặt Y Khánh đỏ bừng.

Lúc sau, cậu ta quỳ “bụp” một tiếng trước mặt Bách Chính.

“Anh Chính em sai rồi, em không nên bôi nhọ anh. Em không phải con người, em xin lỗi anh vì cử chỉ của em thời gian qua, em sẽ đi làm rõ, thật đó, cầu xin anh tha thứ cho em anh Chính.”

Vẻ mặt Bách Chính chẳng thay đổi.

“Anh Chính….” Hốc mắt Y Khánh đỏ bừng, kéo gấu quần Bách Chính, “Anh cứu mẹ em đi, đừng không lo cho chúng em.”

Bách Chính đứng dậy, cậu lười biếng cười cười: “Y Khánh, trong mắt mày, tao là thằng ngu lắm tiền?”

Y Khánh vội vàng lắc đầu.

Bách Chính nói: “Vậy dựa vào cái gì mà mày cho rằng, tao sẽ tiếp tục cho mày tiền.”

Môi Y Khánh trắng bệch, cậu ta run rẩy, mãi lúc sau cũng không nói ra lời.

“Tiền lúc trước tiêu cho mẹ mày, coi như tao làm từ thiện, sau này tự mày nghĩ cách. Ngoài ra, đừng có lại làm phiền tao, trong mấy lời đồn mày truyền ra, ngược lại có một cái chẳng sai tí nào.”

Trong ánh mắt kinh hoảng của Y Khánh, Bách Chính cong môi lên: “Tính khí của ông đây cũng tương đối tồi tệ đấy, tao mà nhìn thấy cái bản mặt của mày như thế này nữa, số tiền thiếu nợ lúc trước, cũng lập tức trả hết lại cho tao.”

Y Khánh biết Bách Chính không nói đùa, cậu ta đứng dậy, từng giọt nước mắt to lăn xuống.

Cậu ta đã biết bản thân mình mất đi thứ gì rồi.

Tình nghĩa anh em, một thiếu niên trầm mặc khẳng khái, còn có cơ hội sống tiếp của bản thân và mẹ.

Người như La Khởi Minh, đến tiền mua nước cũng đưa thiếu chứ đừng nói đến việc ra tay giúp cậu ta.

Rất nhiều năm sau, khi cậu ta nhớ tới quá khứ của cuộc đời mình, phát hiện mấy năm cậu ta sống vui vẻ có thể diện nhất, lại là mấy năm đi theo đám Bách Chính.

Đợi Y Khánh hồn bay phách lạc rời khỏi, Kiều Huy cười châm biếm: “Đáng đời.”

Bách Chính dựa vào cạnh cây ngô đồng, nâng mắt nhìn bầu trời của Hằng Việt.

Tường đổ bị người đẩy, bị ruồng bỏ, bị vu oan, thay đổi cách nhìn khác, ngược lại cũng không quá tồi tệ.

Cuộc đời của một con người sóng lớn cuộn cát, là hạt cát bị con sóng cuốn đi bất cứ lúc nào, còn lưu lại, chính là ngọc trai.

*

Thời gian mà Dụ Sân rời đi, Mục Nguyên thi thoảng lại thất thần.

Lão Phương nhìn ra được, trêu chọc cậu nói: “Cậu muốn làm gì đó không bằng đi tìm cô ấy.”

Mục Nguyên có chút xấu hổ, nói: “Như thế quá đường đột rồi.”

Lão Phương thở dài: “A Nguyên này, không phải tôi nói, cậu thiếu chính là dũng khí xông lên. Còn trẻ như vậy, làm sao lại cổ hủ như lão già vậy. Mấy năm này là để con người ta thường thức, là cơ hội để trưởng thành.”

Vành tai Mục Nguyên hơi đỏ lên, thấp giọng ho một tiếng.

Lão Phương biết da mặt cậu mỏng, cũng không nói nhiều nữa, chỉ thiện ý nhắc nhở: “Không bằng cậu xem xem các cô gái thích thứ gì?”

Mục Nguyên nghe nói thời gian trước Dụ Sân về quê do người trong nhà xảy ra chuyện, chắc trong lòng cô cực kỳ khổ sở.

Cậu biết đầu tháng sáu có một buổi concert.

Ca sỹ nam đó được rất đông đảo nữ sinh yêu thích, cậu mua hai tấm vé.

Đầu tháng năm vừa tan học, có người âm thầm nói bên tai Dụ Sân: “Mục Nguyên đợi cậu ở sân vận động.”

Dụ Sân hơi ngạc nhiên, Dư Xảo bên cạnh làm phông nền, âm thầm di chuyển quyển số học đang che mặt mình ra, nhìn qua đó.

Cô nàng mơ hồ nghe được hai chữ “Mục Nguyên”

Dư Xảo bưng lấy bản mặt của người qua đường: Mình có nên làm như chưa nghe thấy không nhỉ?

Dụ Sân cất sách vở, đi về hướng sân vận động.

Dư Xảo cũng xông ra, đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng của Dụ Sân, khóe môi giựt giựt, bắt đầu quắn lại.

Dư Xảo: Vậy thì vấn đề tới rồi, mình có nên làm như chưa nhìn thấy gì không nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.