Ở cự ly gần đến mức, vừa đủ để hơi thở Bách Chính phả vào mặt cô, cảm giác như được cậu ôm vào lòng, làm Dụ Sân sượng người.
Dụ Sân muốn đẩy Bách Chính ra nhưng đáng tiếc bắp tay của cậu quá cứng, sức cô đừng mơ đẩy nổi.
Bách Chính rũ mắt nhìn cô, nhoẻn miệng cười.
Còn hảo tâm nhắc nhở Dụ Sân: "Bốn phút." Không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không, nhưng nếu đứng ở tư thế này, mùi hương của cô sẽ xộc vào mũi cậu.
Dụ Sân hết cách, đành nghĩ gì nói đó: "Êm tai." (*Ý DS nói tiếng BC nghe êm tai)
"Anh rất lợi hại, có thể thuộc hết nội quy của trường."
Thật ra Dụ Sân không nói suông, cô lớn chừng này mà chỉ nhớ lẹt đẹt vài câu trong đó.
Bách Chính bất mãn: "Còn gì nữa không."
Dụ Sân nhìn cậu, ngây người cả buổi mới chợt phát hiện, Bách Chính của hôm nay không phải là Bách Chính mà cô từng biết.
Cậu cắt tóc, cả lông mày cũng thấy.
Nhưng có lẽ, ngay chính cậu cũng không biết gương mặt mình giờ đây trông dã tính(1) hơn rất nhiều. Vì thế, mỗi lần cậu cười hay không cười đều hung dữ như nhau, làm cô không dám nhìn thẳng mà phải quay sang chỗ khác.
Dụ Sân nghẹn giọng, cuối cùng đỏ mặt khẩn cầu: "Anh buông em ra trước được không?"
Bách Chính hí hửng: "Sao nào? Buông em ra cho em chạy à. Nói lẹ lên, đừng có tổ lái." Cái cô nhóc Dụ Sân này, có biết đây gọi là 'Kabedon'(2) không hả?
Thôi, hiểu hay không cũng kệ, miễn cô ngại là được.
Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/163486/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.