Editor – Tử Dương
Bảy giờ cuối tuần, Bách Chính về lại nhà họ Bách.
Người hầu thấy cậu tới, hai mắt nhìn nhau, vội vàng kêu Bách thiếu.
Bách Chính ném áo khoác cho bọn họ, nhìn chung quanh một vòng, Bách Thiên Khấu quả thật không lừa cậu, trong phòng khách trang trí tiệc mừng rất long trọng, có cả bánh kem tầng.
Bách Thiên Khấu nói: "Lại đây ngồi, lát nữa tám giờ người nhà mới đến."
Bách Chính xùy một tiếng, ngồi cạnh ông.
Bách Thiên Khấu hỏi cậu: "Dạo gần đây thế nào rồi? Đủ tiền xài không?"
Bách Chính nói: "Ông phiền phức quá đấy, lần nào cũng hỏi đi hỏi lại hai câu này. "
"Ba quên, con có bao giờ thiếu tiền đâu." Bách Thiên Khấu vỗ vỗ vai cậu: "Ngồi đó đi, mẹ con lát nữa xuống sau."
Bách Chính cười lạnh: "Có thật là bà ta muốn chúc mừng tôi không? Bà ta không khóc, không la hét đòi đánh chết tôi đã may phước lắm rồi."
Câu này Bách Thiên Khấu nghe không lọt tai, ông nghiêm nghị nói: "Không được nói mẹ con như vậy."
Bách Chính im lặng, tiện tay cầm bình hoa quăng chơi.
Người hầu nơm nớp lo sợ nhìn món đồ cổ mà Nghi phu nhân thích nhất. Bách Chính chống cằm, lười biếng mím môi: "Vèo!"
Mọi người bị dọa nhảy dựng, thầm nghĩ bình hoa sớm muộn gì cũng tan nát.
Nhưng Bách Chính chỉ ném bình hoa cho Bách Thiên Khấu.
Bách Thiên Khấu luống cuống tiếp được, ông giận tới mức gân xanh trên trán giật giật, nhanh tay đặt bình hoa về chổ cũ.
Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống từ chiếc cầu thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/163466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.