9 giờ tối thứ tư, tại một căn hộ cũ nát thuộc khu tập thể đang chờ ngày giải toả trên đường Hoàng Văn Thụ, thiếu uý Kỳ Nhân, nhân viên thuộc đội thu thập hiện trường, phòng cảnh sát hình sự thành phố, cùng các đồng nghiệp trong đội của mình vẫn miệt mài tìm kiếm các dấu vết có liên quan đến một vụ án mạng vừa xảy ra tại đây ít tiếng trước.
Đại uý Lương đã trở về nhà cách đây mươi phút trước, sau khi phân công nhiệm vụ cho các đội.
Với quyết tâm cao độ “nhất định phải đưa kẻ thủ ác ra trước vành móng ngựa”, Kỳ Nhân dựa vào khả năng tư duy phá án nông cạn của mình cảm thấy việc thực hiện quyết tâm trên quả thật là một điều nan giải. Cho nên cầu viện vào “người cộng sự vừa nhận”, là tôi, có lẽ là giải pháp thích hợp hơn nếu muốn nhanh chóng giải quyết vụ án.
Đó là lời giải thích cho hành động nhờ vả vô trách nhiệm của cậu ấy.
Còn tôi thì nghĩ, lý do thật sự, chính là cậu ta vốn là loại người lười suy nghĩ nhưng lại hám danh. Bảo đảm rằng sau khi tôi đã tìm ra lời giải đáp thật sự cho vụ án và nói với Kỳ Nhân, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm cách ra oai giải án và cam đoan với đại uý Lương rằng toàn bộ suy luận là do tự cậu ta vắt kiệt bộ óc nghĩ ra.
Dù sao đó cũng là chuyện nội bộ cơ quan của cậu ta. Miễn là thù lao tôi nhận được đầy đủ thì tôi cũng chẳng quan tâm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-sai-gon/2781802/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.