Buổi sáng hôm sau , Trần Thăng tới bệnh viện gặp An Kỳ,hai người đi tới phòng bệnh của Trương Quốc Huy:
"Cô Nhàn, đây là Trần Thăng,anh ấy học về Tâm lý học,hôm nay anh ấy đến xem bệnh cho chú Huy".
Đỗ Mỹ Nhàn cũng đang rất lo lắng,sau nhiều ngày điều trị mà bệnh của Trương Quốc Huy cũng không có tiến triển gì,mà càng ngày càng tệ hơn.Bà ta nắm chặt tay Trần Thăng nói:
"Mong cậu giúp đỡ".
Trần Thăng khẽ vỗ tay bà ta, từ tốn nói:
"Tôi sẽ cố hết sức".
Trần Thăng tới gần giường bệnh,hắn quan sát người đàn ông này, ông ta khoảng ngoài sáu mươi, hai mắt đã có chút trắng mờ.Thần trí mơ hồ, miệng luôn miệng gọi tên Bích Ngọc.Bích Ngọc ở bên cạnh không ngừng khóc,nhưng cũng chỉ Trần Thăng là nghe thấy.Sau một hồi thăm khám, Trần Thăng dừng lại nói:
"Bệnh nhân đã trải qua cú sốc quá lớn,nên bây giờ rất khó để ông ấy trở nên bình thường trong một thời gian ngắn.Tôi sẽ thử xem sao".
Đỗ Mỹ Nhàn như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:
"Có cách gì, cậu mau nói xem".
Trần Thăng nhìn Đỗ Mỹ Nhàn, đây là người phụ nữ bất hạnh,con chết,chồng bệnh nặng.Trong lòng hắn hiện lên chút thương cảm:
"Chúng ta sang phòng khác nói chuyện".
Khi vừa vào phòng, Trần Thăng còn chưa kịp ngồi xuống ,Đỗ Mỹ Nhàn đã vội vàng hỏi:
"Cậu Trần, cậu có thể nói rồi chứ".
An Kỳ ở bên cạnh thấy vậy liền tới đỡ bà ta:
"Dì Nhàn,gì cứ ngồi xuống đã,từ từ nói".
Trần Thăng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hiện tại,mấu chốt là cái chết của Bích Ngọc là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-cua-quy/1141232/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.