"Có vấn đề." Thẩm Quý Trầm đột nhiên lên tiếng, "Có lẽ hơi khó nói, cũng vì tôi quá vụng về, đến gần đây mới nhận ra người cứu mình là Vu Ca." Thẩm Quý Trầm nghiêng đầu về phía Vu Ca, đôi mắt sâu bình tĩnh của y hiện lên vẻ ấm áp, "Tên R đó làm sao biết được tình huống thật?" "Nhìn phản ứng của mọi người, có vẻ cũng không biết." Hình Ngạn vỗ tay lên bàn, "Quả thực, việc Vu Ca khi còn nhỏ đã cứu anh cậu ấy cũng không nói rõ." Nhận được sự chú ý của mọi người, Vu Ca ngồi thẳng người, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: "Tôi không có ấn tượng gì cả. Hình như tôi cũng có nói với bạn bè của mình một chút, nhưng cũng không nói quá nhiều." Chuyện xảy ra lúc cậu chừng mười tuổi, hai bên đường nơi xảy ra vụ tai nạn ô tô của Thẩm Quý Trầm đã bị phá bỏ và xây dựng lại, không có cách nào để tra ra được. Kể cả vụ bắt cóc ở trường trung học cơ sở, thông tin mà cảnh sát ghi nhận hoàn toàn không đủ cơ sở để giải quyết vấn đề hiện tại. Du Dực nhanh chóng gõ bàn phím, nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ của mình, ánh mắt sau thấu kính mang theo vẻ quyết tâm. Tìm ra hướng đi là một bước đột phá, phân công nhau đi kiểm tra là được rồi. Sau khi bàn bạc phương hướng tiếp theo, Thẩm Quý Trầm phủi thẳng lại bộ âu phục, động tác dứt khoát đứng lên, gật đầu với mọi người rồi bước nhanh rời đi. Thẩm Quý Trầm thoát chết chặn đường của ai đó, cảnh sát không thể lập hồ sơ để điều tra. Sau khi hồi phục sau tai nạn, y nhanh chóng thiết lập một mạng lưới liên lạc, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt. Muốn liệt kê những người liên quan trong những năm gần đây kể ra cũng không khó. Về phần những người còn lại, trước mắt sẽ tập trung làm rõ "ai biết Vu Ca cứu người ngoài sân bóng", để có manh mối cung cấp cho cảnh sát. Lúc cậu trở lại nhà của Nghiêm Từ Vân đã gần đến khuya, nơi ở rộng lớn chỉ có một người, có chút cô đơn. Sau khi tắm xong, cậu phủ một chiếc khăn tắm lên đầu. Vu Ca cẩn thận kéo ghế trong phòng làm việc ngồi xuống, bật đèn lên để phân loại danh sách cho rõ ràng. Khi đó, cậu đi đá bóng ngoại trừ một nhóm ít trẻ con, thì còn lại đều là đội bóng người lớn, ghi chép thuê sân vận động không biết có còn ở đó hay không, cũng rất khó để tìm thấy tất cả những người có mặt tại thời điểm đó. Giọt nước đọng trên ngọn tóc bất chợt nhỏ xuống, nhỏ lên trên mép trang giấy A4. Thông tin liên lạc dày đặc được liệt kê rõ ràng, Vu Ca dụi dụi đôi mắt đau xót, dừng đầu bút. "Đúng là con chuột hôi hám chỉ biết ẩn náu." Cậu ngả người ra sau giơ hai cánh tay lên, ánh sáng hội tụ xuyên qua tờ giấy khiến nó trở nên mờ ảo. Nhiều người như vậy, nếu R ở trong số họ thì tốt, chỉ sợ trực tiếp giao tất cả danh sách cho cảnh sát, cuối cùng chỉ là làm không công. Chiếc khăn tắm phủ trên đầu cậu chịu tác dụng của trọng lực, rơi xuống lưng ghế dựa. Đầu Vu Ca vẫn dựa vào lưng ghế, cậu lười biếng đưa tay ra sau mò mẫm, mắt cũng chưa mở chỉ muốn nhanh chóng nhặt về. Khăn mặt thì không tìm thấy, nhưng lại bắt được mắt cá chân mảnh mai đột nhiên xuất hiện. Nghiêm Từ Vân cúi người nhặt khăn tắm, Vu Ca xấu hổ nhảy dựng lên, muốn cầm khăn tắm đi giặt. "Không sao đâu, ngồi đi." Tay Nghiêm Từ Vân cầm ly nước, đá viên nổi lên trên nước trái cây đập vào thành ly, phát ra âm thanh giòn giã. Nói ra thì hơi ngượng, từ sau lần phỏng đoán chữ "làm", tai của Vu Ca dường như rất nhạy cảm với từ này, mỗi lần nghe phát âm từ này đều muốn nhảy dựng lên. Hơn nữa hình ảnh không phù hợp thiếu nhi lúc trong phòng sách vẫn in sâu trong đầu cậu, một khi hai người ở một mình, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Ví dụ như trên bàn làm việc trước mặt, lúc đó những bức tranh phác thảo bị quét sạch rơi vãi trên mặt đất, trên mặt bàn chỉ còn lại lớp kem bơ. Cậu co rụt vai, cẩn thận đặt tờ giấy A4 lên bàn, hai tay hơi thận trọng cầm lấy ly nước trái cây, khô khan nói lời cảm ơn. Hai gối khép lại, ngồi thẳng vai, tiêu chuẩn như một học sinh tiểu học đang ngồi học. Nghiêm Từ Vân cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, khi quay lại, lỗ tai của Vu Ca vẫn còn đỏ, cậu không ngừng uống nước trái cây mát lạnh để tránh nói chuyện. Viên đá vuông vức va chạm đến đầu môi, cậu uống cạn đến mép ly nhưng vẫn không chịu mở miệng. "Nước lạnh, uống ít lại." Một tay Nghiêm Từ Vân chống lưng ghế, tay kia ấn xuống bàn, hơi cúi đầu nghiên cứu thông tin Vu Ca ghi trên giấy. Để tìm ra tên khốn ác độc kia, hắn cũng gấp gáp không kém bất cứ ai. Một hồi không nghe tiếng động nào, con ngươi nhuốm màu ánh sáng ấm áp của Nghiêm Từ Vân lướt qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt sững sờ của Vu Ca. Vì vị trí của hai cánh tay của Nghiêm Từ Vân, Vu Ca dường như bị hạn chế hoàn toàn: phía trước là mặt bàn, bên phải là màn đêm tối, bên trái là người đàn ông thành thục hơi nghiêng người. Cậu chỉ còn thiếu điều nhét cả mũi vào trong ly nước để tránh né mùi hương khiến cậu không còn chỗ nào thoát ra được, cậu đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn, nhưng người đang nghiêm túc đọc thông tin đột nhiên quay đầu lại. Tầm mắt hai người dán vào nhau, tay Vu Ca run lên, nuốt một ngụm lớn nước trái cây lạnh, cục nước đá vốn đang chống đỡ trên đầu môi cũng nhân cơ hội chui vào. Vu Ca bị nghẹn lớn tiếng ho khan, thậm chí còn không thể quan tâm đến cục đá đang bốc lên hơi lạnh, cắn không được mà nhả ra cũng không xong. Lòng bàn tay đang vuốt sau lưng còn ấm áp hơn so với khoang miệng lạnh lẽo, Vu Ca ứa nước mắt, vất vả một hồi mới bình tĩnh lại. "Sao em lại bất cẩn như vậy?" Lòng bàn tay của Nghiêm Từ Vân lại đỡ lấy lưng ghế, tay còn lại nhéo nhéo chóp mũi hơi lạnh của Vu Ca, để cậu ngẩng đầu lên, "Đá lạnh, nhổ ra đi." Tiếng ho vừa rồi khiến cơ lưỡi căng thẳng run lên, Vu Ca phồng má không đồng ý, rụt đầu lại để chóp mũi thoát khỏi móng vuốt của quỷ. Cậu cố ý cắn vào cục nước đá bằng răng cửa của mình, mơ hồ nói, "Anh đừng có xem em như em gái nhỏ mà dỗ dành." Đèn bàn trong phòng làm việc là nguồn sáng duy nhất, Nghiêm Từ Vân đứng ngược sáng, đôi mắt cụp xuống giống như mặt hồ nước lạnh lẽo, hắn tiến lại gần rồi nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, khiến người còn đang dạt dào đắc ý cảm thấy choáng váng. "Làm... cái gì?" Vu Ca lặng lẽ lùi về phía sau, run lên như chiếc lá trước gió. Nghiêm Từ Vân cúi xuống chạm vào chóp mũi của cậu, hơi nghiêng đầu. Hô hấp đan xen nhau, hắn không chờ Vu Ca lùi bước đã hôn lên môi cậu. Ánh mắt như đầu độc khóa chặt người thanh niên đang váng đầu hoa mắt, bờ môi ma sát mang theo chút ấm áp, khiến cho cánh môi tê dại lạnh lẽo kia hoàn toàn đỏ lên. Hương trái cây tràn ngập, đầu lưỡi nóng bỏng của người nọ lướt qua khoang miệng, cuốn đi cả hơi thở lẫn khối đá đang ẩn nấp trong góc. Khối đá không ngừng tan chảy, do sức căng bề mặt của nước đá, hai đôi môi bị liên lụy cũng nhanh chóng tách ra. Vu Ca sờ sờ lồng ngực, không chút sức lực ngửa đầu, sau gáy tựa vào trên ghế dựa, không ngừng thở hổn hển. Nghiêm Từ Vân đứng thẳng người, so với chàng trai đang ngồi thở dốc thì hắn có vẻ quá mức trầm tĩnh. Đôi mắt nhướng lên nhìn chằm chằm cậu trông có vẻ khiêu khích, hắn mím môi mỏng, cử động hàm dưới cắn nát viên nước đá, thế nhưng sắc mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng cấm dục. Dáng vẻ thành thạo điêu luyện này khiến trong lòng Vu Ca không vui. Bản chất của Nghiêm Từ Vân như thế nào giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ. Vu Ca đảo mắt, mỗi khi có ý tưởng mới, cậu đều quên đi nỗi hoảng sợ trước đó. Cậu hé môi, cố ý nhướng lông mày lên, làm ra vẻ đáng thương và vô hại, nhẹ giọng gọi: "Anh ơi." Trên mắt và môi cậu vẫn còn đọng nước, quả nhiên hơi thở của Nghiêm Từ Vân như ngưng lại, đôi mắt khép hờ càng nặng nề hơn. Tâm trí hắn triệt để rối loạn, điên cuồng ngậm lấy đôi môi hiếm khi có vẻ tự tin đi trêu chọc hắn. Vu Ca tự mình chuốc lấy khổ cũng xem như thấy được mặt thật của Nghiêm Từ Vân, nhưng cũng đành phải chịu đựng nụ hôn như vũ bão này. Đầu óc cả hai người đều choáng váng không thể kiềm chế được bản thân, căn phòng chỉ còn lại tiếng nước bọt nhớp nháp, bỗng nhiên trong gian phòng vang lên tiếng gõ cửa. Trong màn đêm tăm tối, một mái đầu đỏ sậm lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ. "?!" Tim của Vu Ca gần như ngừng đập suýt chút nữa đã cắn xuống lưỡi. Tóc đỏ áp trán vào cửa sổ, lộ ra đôi mắt nhắm nghiền, "Em không nhìn thấy gì đâu anh Vu." Ánh mắt Nghiêm Từ Vân trở nên lạnh lẽo, hắn nửa ôm người còn đang thở dốc, giơ tay trực tiếp đẩy cửa sổ ra. Cơn gió đêm nóng nực trong nháy mắt tràn vào phòng, đầu tóc đỏ không còn chỗ mượn lực bị kéo xuống. Hắn ta ngập ngừng mở mắt ra, nhìn thấy cả hai người đang nhìn mình, hắn ta cười xin lỗi, "Xin lỗi, thực sự là có chuyện." "Còn có thể tìm được tới đây." Vu Ca gõ nhẹ lên đầu tóc đỏ, biết chắc là có chuyện nghiêm trọng, cậu cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tóc đỏ không dám nhìn thẳng Nghiêm Từ Vân, chỉ nhìn chằm chằm Vu Ca nói: "Em sợ điện thoại của anh cũng sẽ bị nghe lén, nên mới cố ý tự mình tới đây." "Muộn như vậy rồi, cậu đi taxi à?" "Ừm, em biết gần đây anh đang gặp chuyện khẩn cấp, không thể chịu được trì hoãn nên em mới tăng cường mã lực đây." Tóc đỏ vẫy vẫy côn trùng bay trong bụi cỏ đi, nhanh chóng nói, "Tiểu Lục hình như đụng trúng đầu mối." "Mấy ngày nay nhóc ấy xem mấy chương trình có hơi kỳ quặc, đột nhiên hôm qua nhóc ấy chỉ vào một nhân vật tóc vàng." Hắn ta bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của tóc xanh, "Cứ nhắc đi nhắc lại nó đi theo sau mông của anh." Nghiêm Từ Vân cau mày, "Theo dõi?" "Hẳn là vậy." Tóc đỏ bất lực nhún vai, "Chúng ta đều hiểu rõ tình huống của Tiểu Lục. Nếu không phải tình cờ đụng phải, nhóc ấy sẽ rất khó chủ động đề cập đến." Nghiêm Từ Vân gật đầu muốn mời tóc đỏ vào để nói chuyện, nhưng tóc đỏ xua tay từ chối, chỉ nhận lấy khăn giấy Vu Ca đưa cho. "Tên của nhân vật tóc vàng là gì?" Vu Ca tìm kiếm chi tiết từ trí nhớ của mình, có một vài chi tiết, nhưng không có cách nào liên hệ đến những chuyện này. Như R đều phù hợp với vài điều kiện. Thứ nhất chính là cuộc sống của Thẩm Quý Trầm tạo thành ảnh hưởng xấu đến gã, thứ hai là gã có thể nhận được tin tức cậu đã cứu Thẩm Quý Trầm, ngoài ra còn phải có điều kiện phạm tội. Ví dụ như người phụ nữ tóc vàng Ivana ở quán bar mà cậu không hề có ý định biết, hoàn toàn không thể thay thế được. Tóc đỏ lau mồ hôi, cẩn thận nhớ lại, cuối cùng vỗ vỗ đầu, "Siren!"(*) "Siren?" Ba người họ cách cánh cửa sổ nói chuyện với nhau, vừa định phân tích lại thì điện thoại di động ở góc bàn sáng rung lên. "Xin lỗi." Vu Ca nhấc máy, lại phát hiện ra là viên cảnh sát vẫn luôn liên lạc với mình. Vào thời điểm này, cho dù là tóc đỏ hay cảnh sát, cũng đều làm cho người ta không khỏi lo lắng. Vu Ca đứng dậy, bật loa rồi đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, "Xin chào." Phía bên kia đầu dây có rất nhiều tiếng ồn ào, phía sau viên cảnh sát còn có giọng địa phương đặc sệt, cũng có tiếng còi cảnh sát báo cáo, phóng viên đưa tin. Viên cảnh sát hít sâu một hơi, "Nhóc Vu, tìm được người rồi." "Tìm được anh Mạnh rồi sao? Anh ấy không sao chứ?!" "Chúng tôi tìm thấy thi thể của nghi phạm bên mặt nước ở một làng chài. Hắn ta đang cầm chặt một chiếc khiên màu vàng trên tay. Bên cạnh đó còn có vết máu của đội phó Mạnh trên rạn san hô." "Đội phó Mạnh rất có thể bị nước biển cuốn trôi, cơ hội sống sót... gần như bằng không." "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Giọng viên cảnh sát run rẩy, "Chẳng mấy chốc sẽ tuyên cáo tử vong." Sau khi cúp điện thoại, sự im lặng càng thêm nặng nề. Môi dưới của Vu Ca run lên, cậu yếu ớt ngồi lại trên ghế, tùy ý để Nghiêm Từ Vân ôm lấy cậu an ủi. Tóc đỏ có phần ấn tượng về Mạnh Quân, trước đó hắn ta ở cùng với Vu Ca và Vu Trạch Dục đã từng nhìn thấy qua, là một người đàn ông bản lĩnh nghiêm khắc. Hắn ta thổn thức thở dài. Một lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, "Siren và nước hình như có hơi liên quan." Sau khi tóc đỏ nói xong, hắn ta xua tay, "Em nói lung tung thôi." Vu Ca ngửa đầu nhìn về phía Nghiêm Từ Vân, "Siren... và nước?" Cậu đột nhiên nín thở, chậm rãi nói: "Chuyện em cứu Thẩm Quý Trầm, không phải anh của em biết rõ nhất sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]