Editor: DenDen 
- -- 
"Để tôi đi rửa." Tai Vu Ca đỏ bừng đoạt cái đĩa lại, cúi đầu lao về phía trước. 
Cửa kính phòng bếp được lau sáng bóng, cậu cúi đầu nhìn bước chân, vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở vội vàng của Nghiêm Từ Vân, cậu đã đập mạnh vào cửa kính, "Á--" 
"Có đau không?" Nghiêm Từ Vân bất lực giúp cậu xoa trán, tay hắn vội cầm chiếc đĩa suýt rơi xuống kia. 
Lỗ tai Vu Ca không nhịn được càng đỏ bừng hơn, hai mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Từ Vân, cả người cứng đờ như que củi, mặc cho đối phương xoa xoa, một lúc sau cậu mới lấy hết can đảm nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, lần trước đưa tôi về nông thôn, lúc tôi ngất xỉu cũng rất quan tâm lo lắng cho tôi, lần này cũng vậy." 
Cậu thận trọng nhìn lên, ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể giúp anh chuyện gì đó không?" 
"Chuyện gì cũng được!" 
Chỉ cần chuyện nào đó khiến cậu có thể giảm bớt áy náy luôn canh cánh trong lòng. 
Thấy vết đỏ trên trán giảm xuống, Nghiêm Từ Vân mới buông tay ra, đi đến rửa sạch bát đĩa, thuận miệng nói tới: "Ngày mai sinh nhật em có thể đến đây được không?" 
"Sinh nhật?" Vu Ca dựa vào cửa, lẩm nhẩm tính tính. 
Chủ nhật không cần đón Giang Thi Doanh, cũng không có chuyện gì lớn. Vấn đề là cậu tham dự sinh nhật của Nghiêm Từ Vân với tư cách gì? Bạn bè? Hoặc là một người bạn từng dùng tay giúp cậu trút bầu tâm sự? 
Vu Ca chậm rãi suy tư, Nghiêm Từ Vân dùng khăn lau khô tay, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-chu-khong-phai-thanh-gia-gai/935964/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.