Editor: DenDen 
Chưa đến chín giờ mà thềm đá ven hồ đã đông nghịt, từ lúc sớm đã có rất nhiều người vội vàng giành lấy một vị trí tốt để ngắm cảnh đẹp, càng có nhiều người tụ tập cười đùa không ngớt trên quảng trường. 
Gió thổi qua đám đông mang theo hơi ẩm của nước hồ, cùng với tiếng nhạc du dương cất lên, cột nước ở chính giữa mặt hồ đột nhiên phun thẳng lên trời, giống như một con rồng trắng. 
Sự việc bất ngờ khiến Vu Ca bị giật mình, cậu theo bản năng nắm chặt tay Nghiêm Từ Vân. 
Hai người cố sức chen qua đám đông để đi ra ngoài, Vu Ca thở hổn hển, liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Thẩm Quý Trầm mặc áo sơ mi trắng khiến cậu khóc không ra nước mắt mà quay đầu sang chỗ khác. 
Dáng vẻ kia của Thẩm Quý Trầm giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, cho nên cậu không dám dừng lại thỏa hiệp với đối phương! 
"Không được!" Không rảnh bận tâm đến vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân, Vu Ca che giấu cẩn thận bốn món đồ đã lấy được, một giây cũng không dám dừng lại, xoay người đi thẳng vào con hẻm phía sau cửa hàng tiện lợi. 
Con hẻm âm u dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí của bờ hồ náo nhiệt, vẫn khô ráo oi bức như cũ, tiếng thở gấp sau khi bỏ chạy càng rõ ràng hơn. 
Cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi thỉnh thoảng phát ra tiếng ding-dong, Vu Ca nín thở vịn tường, thò đầu ra xác nhận Thẩm Quý Trầm không tìm đến chỗ này, thậm chí cậu không nhận ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-chu-khong-phai-thanh-gia-gai/935938/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.