Chương trước
Chương sau
Chiều tối hôm đó, trong siêu thị, Maggie đẩy chiếc xe của mình tới gian hàng cuối cùng. Cô với tay lấy gói cà phê trên giá. Thế quái nào mà bây giờ cô lại trở thành tay sai của hắn? Chuyện là, hắn muốn phá án, hắn cần mua một số thứ để suy luận, hắn lập ra một danh sách và thế là cô phải đi mua cho hắn. Cô từ chối, hắn giơ chiếc điều khiển ra và thế là cô nhận lời. Theo như lời hắn nói, thiết bị trên cổ cô không chỉ có khả năng kích điện mà còn có thể nghe trộm nữa, nếu cô chạy đến sở cảnh sát hay mượn điện thoại của ai đó để gọi điện hắn sẽ biết hết. Không còn cách nào khác, cô đành ngoan ngoãn nghe theo lời hắn đến siêu thị.

Vừa cầm gói cà phê trên tay cô thầm nghĩ:

“Không biết hắn dùng cái này cho màn suy luận của mình như thế nào nhỉ?”

*

Tối hôm đó, tại phòng của Martin, tất cả các nghi phạm đều được Maggie gọi đến. Sau khi người cuối cùng là Paul Braschi bước vào phòng, Ma cà rồng mới đứng dậy dõng dạc nói:

- Mọi người! Ắt hẳn mọi người đang thắc mắc tôi là ai và tại sao lại triệu tập mọi người đến đây vào giờ này. Xin tự giới thiệu tôi là đội trưởng ở sở cảnh sát Gothic tới đây để làm rõ về cái chết của Martin Robinson.

- Làm rõ! – Nghe đến đây Una thắc mắc – Tại sao lại phải làm rõ? Không phải anh ấy tự sát sao?

- Không! – Ma cà rồng nghiêm giọng nói – Anh ấy không hề tự sát mà là đã bị giết hại bởi một trong số ba người đang đứng ở đây.

Nghe thấy thế cả ba người đều giật mình. Đột nhiên, Rupert nói:

- Ê! Ông nói thế có bằng chứng gì không? Rõ ràng có rất nhiều người đã chứng kiến cậu ta rơi từ phòng mình xuống còn gì!

- Đúng vậy! – Ma cà rồng nói – Có rất nhiều người đã thấy Martin Robinson từ trên cao rơi xuống nhưng tất cả chỉ là thủ thuật của hung thủ mà thôi.

- Thủ thuật! – Paul tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Đúng thế! Nếu như tôi không nhầm thì hung thủ đã làm như thế này. Đầu tiên hắn khoan một lỗ trên trần nhà và đặt ở đó một cái móc. Tiếp đến hắn luồn một sợi dây qua cái móc rồi nối sợi dây đó với một bao cát đấm bốc. Tiếp đó hắn đến bên bức tường đối diện với cửa sổ ban công khoan một lỗ nhỏ phía trên rồi cúi xuống khoan một lỗ nhỏ phía dưới, cả hai lỗ hắn đều để móc ở đó. Những bao cát thông thường chỉ có phần xích hoặc dây ở phía trên để treo nhưng hắn đã thiết kế bao cát đó có cả ở dưới nữa. Hắn cầm phần xích ở bên dưới bao cát nối với cái móc ở phía trên bằng một sợi dây cao su. Hắn có thể móc xích vào một cái móc nhưng hắn lại nối bằng một sợi dây cao su. Cuối cùng hắn đặt nạn nhân lên một chiếc xe lăn. Ở sau xe lăn có một cái móc. Hắn lấy một sợi dây nối cái móc đó với cái móc ở dưới và đặt nạn nhân lên xe lăn (lúc này xe lăn đang ở giữa phòng). Như vậy, khi sợi dây cao su kia không chịu được sức nặng của bao cát và đứt ra, bao cát không có gì giữ sẽ đập thẳng vào xe lăn một lực cực mạnh. Xe lăn theo đà sẽ bị đẩy ra ngoài cửa sổ nhưng chiếc xe lăn đó lại được nối với sợi dây nên sẽ bị kéo lại và chỉ có cơ thể của nạn nhân là bay ra ngoài.

Thấy ba người kia ngơ ngác, Ma cà rồng liền nói:

- Trăm nghe không bằng một thấy, mọi người hãy sang gian phòng bên cạnh và nhìn xem.

Phòng bên cạnh, Maggie đã làm theo chỉ dẫn của Ma cà rồng. Thi thể của nạn nhân được thay bằng một hình nộm mà cô vừa mới mua về. Sợi cao su bị đứt ra đúng như dự tính. Bao cát đập vào xe lăn. Chiếc xe lăn tiến thẳng về phía trước và vì căn phòng này không có cửa sổ nên hình nộm không thể bay ra ngoài mà chỉ đập vào tường.

Chứng kiến tất cả, ai nấy đều bất ngờ, chỉ có Paul lại nói:

- Không đúng! Ông nói như vậy nhưng sau đó hung thủ thu hồi những thứ này lại như thế nào?

Ma cà rồng lại bước ra căn phòng chính và nói:

- Đúng là sau khi vụ án diễn ra tôi đã lên phòng nạn nhân ngay lập tức và chẳng thấy thứ gì như thế này cả. Hơn nữa căn phòng còn bị khóa trong, hung thủ chẳng thể nào vào phòng để thu dọn đạo cụ. Nhưng đó là trong trường hợp căn phòng này chính là hiện trường gây án. Thực chất, nạn nhân đã rơi ra không phải là từ căn phòng này mà là từ căn phòng phía trên này. Và là phòng của cậu đấy, Rupert Needhan.

Nói đoạn, hắn chỉ vào Rupert Needhan và nói:

- Rupert Needhan! Cậu chính là hung thủ trong vụ án này!

Không gian im lặng. Mọi người đều nhìn sang phía hắn rồi lại nhìn Rupert Needhan. Cuối cùng, Rupert Needhan bật cười rồi lại nói:

- Ha... ha... Ông đang nói cái gì thế ông cảnh sát. Làm thế nào lại là phòng của tôi được. Tất cả mọi người đều thấy rõ nạn nhân rơi ra từ phòng này mà đúng không? Sao lại là từ phòng tôi được.

- Không! – Ma cà rồng nói – Tất cả những gì mà mọi người chứng kiến một xác chết từ trên trời rơi xuống rồi cửa kính phòng này vỡ ra nên ai nấy đều mặc định nạn nhân rơi ra từ phòng của mình chứ không ai biết nạn nhân rơi ra từ phòng nào hết. Nếu tôi đoán không nhầm, mọi việc là như thế này: cậu đã giết nạn nhân từ lúc sáng sớm trong căn phòng này. Tôi đã phát hiện ra một số vết máu được lau đi, đó chính là bằng chứng. Sau đó, cậu đưa nạn nhân lên phòng mình phía bên trên. Lúc đó là sáng sớm 3,4 giờ nên chắc hành lang không có người nhưng để chắc chắn cậu đã cho nạn nhân vào một cái túi lớn rồi kéo đi. Sợi tơ nhỏ trong miệng nạn nhân chính là từ cái túi đó mà ra. Lên phòng của mình cậu sắp xếp mọi thứ như tôi vừa mới nói. Phòng của cậu không có kính như phòng của Martin mà sử dụng song sắt nên cậu đã tháo những song sắt đó ra. 8 giờ sáng nay, cậu ra khỏi phòng. Trước khi ra cậu đặt một chiếc điện thoại gắn trên tường bằng băng dính để theo dõi khi nào sợi dây cao su đứt ra.

- ...

- Như vậy, cậu chỉ cần sang chung cư bên cạnh và sẽ có chứng cứ ngoại phạm khi nạn nhân rơi xuống.

Nghe đến đây, Rupert mỉm cười:

- Ông nói thì hay lắm nhưng ông đã bỏ sót một điều đó là tấm kính, làm thế nào mà tấm kính có thể vỡ đúng lúc Lartin rơi xuống được.

- Cậu sang chung cư bên cạnh không phải chỉ để tạo bằng chứng ngoại phạm thôi đúng không?

- ...

- Cậu sang bên đó là để khiến cho tấm kính này bị vỡ. – Nói đoạn hắn chỉ vào tấm kính vỡ và chỉ sang khu chung cư bên kia nói – Đầu tiên, khi còn ở trong phòng nạn nhân cậu đã dùng vật sắc cứa nát tấm kính này, sau đó cậu đem nạn nhân lên phòng mình sắp đặt như tôi vừa nói. Cậu đợi đến khi trời sáng hẳn để sang chung cư bên kia. Như đã thấy, khu chung cư bên kia chỉ có 21 tầng, cậu lên sân thượng tầng 21 cố định hai cái cọc ở đó, buộc một sợi dây cao su dày. Cậu theo dõi căn phòng của mình qua máy điện thoại để biết khi nào xác nạn nhân rơi ra. Khi thi thể của Martin Robinson rơi ra từ tầng 22 cũng là lúc cậu bắn một quả bóng cao su vào tấm kính ở tầng 21. Như vậy người ta sẽ tưởng rằng Martin rơi từ phòng ở tầng 21 của cậu ta. Sau khi xong việc cậu thu dọn hai cái cọc lại, gấp rút chạy về chung cư của và lên phòng mình để thu dọn những đạo cụ giết người. Khi Maggie, cộng sự của tôi đến, cậu đã dọn dẹp xong tất cả.

- Bằng chứng! – Rupert thét lên tức giận nói – Ông có bằng chứng gì không?

Ma cà rồng vẫn điềm nhiên trả lời:

- Bằng chứng chính là chiếc nhẫn kim cương của cậu. Cứ giả sử là Martin tự tử đi thì cũng không thể nào nhảy ra khỏi phòng mà vỡ kính như vậy được. Cậu ta cần có những công cụ như dao cắt kính. Và trong vụ này, thứ được sử dụng chính là viên kim cương trên nhẫn của cậu. Cậu đã dùng chiếc nhẫn đó cứa thật nhiều đường rồi từ chung cư bên kia bắn quả bóng cao su vào cửa kính này. Đợi lúc về sở tôi cho người kiểm tra thấy bụi kính còn sót lại trên đó là rõ ràng ngay thôi.

- Không! Không đúng! – Rupert vẫn cố cãi – Tôi có lý do gì để giết cậu ta chứ? Đúng là cậu ta đã cướp bạn gái của tôi nhưng đó là chuyện từ lâu lắm rồi! Bây giờ Una và cậu ta cũng đã chia tay rồi tôi đâu có lý do gì để giết cậu ta đâu cơ chứ!

- Cậu giết cậu ấy không phải vì bạn gái hay vì cái gì hết mà là vì thân phận thật của cậu và Martin Robinson. – Nói đoạn hắn chỉ vào Rupert Needhan dõng dạc nói – Rupert Needhan, cậu chính là Người cao su.

- Người cao su! – Paul Braschi đột nhiên chỉ vào Rupert và nói – Đó là cái tên cướp 5 ngân hàng và giết người đấy hả? Cái kẻ mà luôn vứt lại mấy cái nịt sau khi gây án. Đó là cậu ta ư?

- Không! – Ma cà rồng giải thích – Đó là Martin Robinson, người đã chết trong vụ án lần này. Còn Rupert chỉ là quân sư thôi. Chính xác thì Người cao su gồm hai người: một người lên kế hoạch ở đằng sau là Rupert Needhan còn kẻ thực hiện là Martin Robinson. Bên ngoài họ giả vờ như ghét nhau nhưng bên trong họ hợp tác với nhau để cướp ngân hàng. Mọi chuyện êm xuôi cho đến một hôm, Martin nhận được một bức thư của một kẻ tên là Ma cà rồng nói rằng hắn đã biết mọi việc làm của cậu ta, nếu cậu ta không đưa tiền cho hắn, hắn sẽ báo cảnh sát. Sau khi đọc qua bức thư, Rupert hiểu ra một điều, Ma cà rồng chỉ nhắc đến Martin chứ không hề nhắc đến mình. Vậy là chỉ có Martin, kẻ trực tiếp thực hiện vụ cướp bị phát hiện chứ mình không bị gì. Vậy có nhất thiết phải giao số tiền vất vả kiếm được cho hắn không? Không! Chỉ cần giết chết Martin và độc chiếm hết số tiền là được. Ma cà rồng có báo cảnh sát thì cảnh sát cũng tìm đến Martin chứ có liên quan gì đến mình đâu. Nghĩ thế nên hắn ta đã dùng một vật cứng đập vào đầu Martin đánh ngất và nhốt cậu ta ở trong phòng không cho cậu ta đến chỗ giao tiền. Sau đó, Rupert đến một bốt điện thoại công cộng báo cho cảnh sát biết địa điểm mà Ma cà rồng hẹn gặp. Tiếp đến hắn quay trở lại căn phòng này, lúc đó hắn mới giết chết Martin, lau dọn vết máu trên sàn, đem thi thể Martin lên phòng trên và chuẩn bị những đạo cụ, thực hiện những gì như tôi vừa nêu trên...

Không gian im lặng, Una đột nhiên lên tiếng:

- Khoan đã! Ông cảnh sát! Nói như vậy thì thám tử bóng đêm Ma cà rồng đích thực là một kẻ tống tiền à?

- À... Cái này... – Không hiểu sao đột nhiên Ma cà rồng cảm thấy lúng túng – Cái này... có thể coi là như vậy?

Nghe thấy thế, Una Freeman tỏ ra bực tức:

- Thế mà tôi lại đi thần tượng hắn cơ đấy!

Nói đoạn, cô ta dứt chiếc vòng có con lego ra và ném ra ngoài ban công đã bị vỡ. Maggie ngồi im lặng nãy giờ bỗng cười tươi nói:

- Đúng rồi đấy! Cái tên đó chỉ là một tên cặn bã, rác rưởi thôi. Không hiểu sao lại có người hâm mộ hắn được. – Thế rồi, cô quay sang Ma cà rồng nói tiếp – Sếp nhỉ?

- A... E hèm... – Ma cà rồng chỉnh lại giọng. Không hiểu sao trong nhân dạng cảnh sát hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. – Ma cà rồng là loại người nào không quan trọng. Điều quan trọng là ờ... ukm... việc dàn dựng thành một vụ tự sát quả là một nước cờ thông minh. Sau này, khi Ma cà rồng muốn tố cáo Martin, cảnh sát sẽ nghĩ Martin sợ tội tự sát. Vậy là hắn có thể một mình hưởng trọn số tiền cướp được và đổ hết tội danh của cả hai người lên đầu một mình Martin.

Không gian lại im lặng một lần nữa. Tất cả mọi người đều tập trung vào Rupert. Cuối cùng hắn ta nói:

- Dù hắn ta... – Rupert ngập ngừng rồi lại nói tiếp – Dù cái tên Ma cà rồng đó có gửi thư tống tiền không thì tôi cũng giết Martin thôi. Ông có biết tại sao không?

- ...

- Hắn ta là một kẻ ngu ngốc đã phá vỡ hết kế hoạch phạm tội của tôi.

- ...

- Dạo gần đây, hắn ta có rất nhiều tiền, các người có biết đó là tiền ở đâu không?

Ma cà rồng đáp:

- Đó là tiền cướp ở ngân hàng.

- Đúng vậy đấy! – Rupert nói – Tôi đã dặn hắn đợi sự việc lắng xuống rồi hãy lôi ra nhưng hắn ta không nghe. Bọn tôi trở nên bất đồng quan điểm. Tôi cho rằng tôi là người lập kế hoạch thì hắn phải nghe tôi nhưng hắn lại nói hắn mới là kẻ mạo hiểm cầm súng đi cướp nên hắn có quyền được tiêu bao nhiêu tùy thích. Tôi và hắn tranh cãi thế là ở vụ cướp tiếp theo hắn đã không làm theo kế hoạch của tôi. Và kết cục là hắn đã giết hai mạng người. Lúc này đây, tôi biết chắc không thể nào giữ hắn lại được nữa. Đúng lúc đó, có một bức thư của Ma cà rồng gửi đến. Mọi việc còn lại giống hệt như những gì ông cảnh sát này nói...

Vụ án kết thúc, Maggie còng tay Rupert lại rồi đưa lên xe. Sau khi đã xong xuôi, Maggie mới quay lại hỏi hắn:

- Ờ... này... Tôi vẫn còn có điều chưa hiểu!

- Điều gì?

- Tất cả những thứ anh bảo tôi mua về thì đều được dùng đến nhưng còn cái gói cà phê, tôi vẫn không hiểu nó có liên quan gì đến màn phá án của anh đâu?

- À... – Ma cà rồng cầm gói cà phê trên tay và nói – Có gì đâu! Tôi nhớ ra là hôm nay siêu thị giảm giá mà tôi lại thích uống cà phê này thế nên tôi bảo cô đi mua luôn ấy mà.

Ma cà rồng vừa nói vừa cười tươi roi rói mặc kệ cho gương mặt của Maggie đang tỏ ra cáu kỉnh. Cuối cùng, cô nói:

- Anh cố tình chơi tôi đúng không?

Ma cà rồng tươi tỉnh đáp:

- Ừ! Đúng rồi đấy!

Maggie tức giận nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế. Nếu không phải hắn ta đang khống chế cô thì cô đã cho hắn gãy hết răng rồi.

*

Tối hôm đó, ngồi trên xe, Ma cà rồng trở Dupert và Maggie về sở cảnh sát. Được giữa đường, đi đến giữa một cây cầu, hắn ta dừng xe lại một cách khẩn cấp.

- Anh làm cái gì thế? – Cú dừng xe khiến đầu Maggie hơi hướng về trước.

Không bận tâm đến lời nói của Maggie, hắn ta bước ra ngoài xe mở cửa chỗ Maggie và lạnh lùng nói:

- Ra ngoài đi! Cả cô lẫn cậu Rupert Needhan kia!

Maggie bước ra ngoài nói:

- Anh lại dở cái trò gì thế?

Ma cà rồng cười nói:

- Lần này là do sơ sót của tôi đã không để ý đến việc có hai hung thủ nên tôi đã giúp cô bắt Rupert Needhan lại. Nhưng cô nghĩ tôi bị ngu hay sao? Một tên tội phạm cấp độ S lái xe đến sở cảnh sát để bị bắt à! Tôi đâu có dại. Đoạn đường đến sở cảnh sát không còn xa nữa đâu, cô tự dắt bộ tên này về đi. Sau đó phái người đến khu chung cư mà đem nạn nhân về.

Trời về tối càng lúc càng lạnh. Maggie khóa Rupert lại một thanh sắt gần đó rồi bước đến chỗ Ma cà rồng. Vào tầm này, cây cầu thật vắng người qua lại. Tựa vào thành cầu, cô nhìn sang phía Ma cà rồng nói:

- Này, Ma cà rồng! Tại sao anh lại làm vậy!?

Cô nói bằng một giọng thật nhỏ nhẹ, thật chân thành vì đó là những lời mà cô đã muốn hỏi từ rất lâu rồi. Nhưng trái lại với thái độ của cô hắn ta vẫn lạnh nhạt nói:

- Cô đang muốn nói về chuyện gì?

Maggie nhích lại gần hắn và nhẹ nhàng nói:

- Tôi hỏi tại sao anh lại đi tống tiền ấy! Anh có biết anh có nhiều kẻ thù lắm không? Cảnh sát, tội phạm, thám tử bóng đêm đều đang nhằm vào anh. Tội gì mà anh lại làm thế?

Không trả lời câu hỏi của Maggie, hắn lại hỏi một câu hỏi khác:

- Này! Cô có biết tại sao con người lại phải ăn không?

Maggie cười nói:

- Để sống chứ còn cái gì nữa!

- Tại sao con người ta phải học?

Maggie lại cười nói:

- Để thêm kiến thức, để sau này còn đi làm chứ thế nào nữa.

- Vậy tại sao con người ta phải làm việc?

- Để kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ sao.

Maggie cười nghĩ:

“Thằng cha này đang nói cái gì vậy?”

- Đúng thế! – Ma cà rồng nói – Tất cả mọi thứ trên đời này đều có lý do của nó. Vậy cô đã từng nghĩ tại sao con người ta phải trở thành người tốt chưa?

Nói đến đây, hắn nhìn thẳng vào mắt cô và nghiêm túc nói:

- Lý do để trở thành người tốt là gì?

Maggie không trả lời được. Với những câu hỏi trước cô đều trả lời nhưng với câu này cô không thể trả lời được. Tại sao lại trở thành người tốt? Trở thành người tốt cũng cần có lý do sao?

Không đợi nghe câu trả lời của Maggie, hắn ta tiếp tục nói:

- Cô đã bao giờ xem phim quyền đấu chưa, Maggie?

Phim quyền đấu? Maggie lắc đầu. Ma cà rồng nói tiếp:

- Thế thì chán nhỉ? Cô đã bao giờ xem phim Bố già chưa?

- Bố già á! – Maggie suy nghĩ rồi nói – Tôi chỉ xem Bố già của Trấn Thành thôi.

Ma cà rồng quay mặt đi cười và nói:

- Không! Ai nói cái phim đấy! Tôi đang nói về phim Bố già của Francis Ford Coppola kìa!

- ... – Maggie lắc đầu và hắn ta nói tiếp.

- Cách đây từ rất lâu rồi tôi rất thích xem những phim kiểu như vậy. Những bộ phim đó có thể khác nhau về bối cảnh, nội dung hay nhân vật nhưng đều có một motip chung như thế này: nhân vật chính là một người hiền lành lương thiện sau khi bị chèn ép hãm hại trở nên tàn nhẫn tranh giành quyền lực, và khi ở đỉnh cao quyền lực thì tất cả những người xung quanh đều bỏ đi hết.

- ...

- Những lúc như vậy tôi thường hay nghĩ “Đạt đến đỉnh cao quyền lực nhưng nội tâm trống rỗng thì có tác dụng gì?”. Tôi cho rằng những nhân vật trong những bộ phim đó đã gục ngã trước số phận quá dễ dàng để rồi cuối cùng phải sống trong cô độc. Mỗi lần xem những phim như thế tôi đều tự nhủ “Mình sẽ không như vậy! Mình sẽ không biến chất! Dù cuộc đời có dày vò, có trà đạp cỡ nào mình cũng sẽ không xa ngã.”. Bởi vì tôi không muốn sống trong cô độc, không muốn tất cả những người thân của tôi rời xa tôi. Đó chính là lý do để trở thành người tốt của tôi đấy!

- ...

- Sau này, tôi mới biết suy nghĩ đó thật là sai lầm. Giả sử tôi không biến chất, không tham luyến quyền lực thì họ sẽ không rời xa tôi ư? Không! Họ sẽ vẫn rời xa tôi như thường. Hãy lấy một ví dụ nhé: như nhân vật Michael Corleone trong Bố già chẳng hạn. Anh ta đã giết rất nhiều người nên đến cuối cùng phải sống trong cô độc nhưng thử hỏi nếu anh ta không độc ác không nhẫn tâm như vậy thì mọi chuyện có khác đi không. Không! Nếu hắn ta không làm thế thì những người thân của hắn cũng chết dưới tay những băng đảng khác thôi. Kết cục cũng chẳng khác gì nhau. Vậy thì tội gì mà phải hối hận. Ít nhất khi trở thành bố già hắn ta đã cố gắng thay đổi.

- ...

Thế rồi, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ:

- Tôi không phải kẻ độc ác, Maggie ạ! Chỉ là tôi đã lựa chọn thôi!

Nói rồi, không để cho Maggie nói thêm một lời nào nữa, hắn ta mở cửa xe và toan ngồi vào bên trong.

Trời giá rét, Maggie đứng trên cầu nhìn theo hắn ta đang định đi mất. Hắn sắp đi. Hắn đã ngồi vào trong xe rồi. Cô đứng yên tại chỗ và nói lớn:

- Tôi không hiểu! Tôi không hiểu cái quái gì hết!

Ở trong xe, Ma cà rồng không cả ngước nhìn ra bên ngoài, nói lớn:

- Cô là cảnh sát đúng không? Cái gì không biết thì hãy tự đi mà điều tra.

Hắn vừa nói xong, xe chuyển bánh. Hắn đi rồi, chiếc xe đi xa và vuột mất khỏi tầm mắt của cô. Đây không phải là lần đầu tiên cô để xổng mất hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi mất mà cô không làm gì. Không đuổi theo cũng không tìm cách bắt hắn lại. Vì cô biết hắn đang giữ thiết bị kích điện cô, vì cô biết cô chẳng thể nào đuổi kịp ô tô của hắn. Cô không biết! Cô không biết gì hết! Cô chỉ biết có một cảm xúc khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng cô. Không phải buồn và tất nhiên là cũng chẳng phải vui. Rồi đột nhiên cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra trong cuộc đời của hắn nhỉ. Cô không biết! Cô không biết cái gì hết! Có lẽ đúng như lời hắn nói “Cái gì cô không biết thì hãy tự đi mà điều tra!”.

Ngồi trên xe ô tô, Ma cà rồng rút ra một chiếc điều khiển. Hắn ta ấn nút và cởi bỏ lớp mặt nạ da người của mình ra.

Trên chiếc cầu, Maggie quay người lại hướng về phía Rupert. Chợt cô cảm thấy có điều gì đó. Thiết bị kích điện trên cổ cô bỗng bong ra và rơi xuống. Cô cầm thiết bị đó trên tay rồi ném nó ra xa. Cô nhìn theo thiết bị đó từ từ rơi xuống nước.

.

.

.

.

.

Maggie đang đứng ở trên cầu, một lúc sau, bỗng có tiếng nói:

- Này! Cô cảnh sát ơi...

Maggie quay ra thì thấy đó là Rupert Needhan, đang bị khóa gần đó. Người hắn co rúm lại và nói:

- Tôi chẳng biết là có chuyện gì mà sếp cô lại đuổi chúng ta xuống nhưng cô có thể đưa tôi về sở cảnh sát luôn được không? Ở đây rét quá!

- Ồ! – Maggie tiến lại gần nói – Anh đoán xem vừa xảy ra chuyện gì?

Tay phải của Rupert bị xích vào song sắt, còn tay trái hắn đưa lên miệng cho ấm rồi nói.

- Chắc tôi đoán cũng không đúng đâu! Tôi nghĩ thế này: có phải là ông sếp kia muốn quấy rối tình dục cô nhưng cô không đồng ý nên ông ấy đuổi cô xuống đường. Không biết tôi nghĩ thế có đúng không nhỉ?

“Vãi!”, Maggie thầm nghĩ “Nãy giờ hắn đứng đây tưởng tượng ra chuyện như thế à!?”.

Rét quá, Rupert đành ngồi xuống cho ấm. Maggie cũng ngồi xuống và nói với hắn:

- Anh nghĩ cảnh sát bây giờ lại như thế à?

Rupert run lên cầm cập nói:

- Ngành nghề nào thì cũng như vậy thôi cô ạ! Xã hội bây giờ nó là như vậy đấy!

Trời bắt đầu rơi tuyết, Maggie mỉm cười và nói:

- Vậy bây giờ anh muốn thế nào?

Rupert không còn sức nữa nhưng vẫn phải thét lên:

- Thế quái nào cũng được! Cô mau cho tôi về sở cảnh sát đi! Ở đây rét quá!

Ngày hôm đó, Maggie bị một tên tội phạm bắt cóc nhưng cô vẫn không hề hấn gì mà còn bắt được một tên tội phạm khác về sở.

.

.

.

.

.

Về phần tôi, sáng hôm sau, tôi đến gặp hắn. Hắn kể cho tôi nghe toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra. Hắn kể chuyện hay lắm, hay đến nỗi tôi không biết liệu thằng cha này có thêm bớt gì vào câu chuyện không. Sau khi kể xong hắn chốt lại bằng một câu xanh rờn:

- Đấy! Mọi chuyện nó là như thế đấy! Tôi thề với ông tôi không động vào một sợi tóc nào của cô ấy. Quần áo của cô ấy là do con robot nhà tôi nó thay thôi.

Dừng lại một chút, hắn lấy ra một chiếc laptop và nói:

- Nhưng mà cũng sau cái vụ này, tôi mới biết là tôi có fan hâm mộ, ông ạ!

Tôi chau mày, hắn nghiêng người tránh ra để cho tôi xem và cười nói:

- Đấy! Ông nhìn đi! Tôi vừa tạo ra một tài khoản để tham gia vào fanclub của tôi đấy!

Tôi lại gần, chống tay vào hông, mỉm cười và lắc đầu nói:

- Thế quái nào mà cậu lại có fan hâm mộ được nhỉ? Thế giới này loạn thật rồi!

Hắn ta cười nói:

- Lúc đấy, Maggie cũng nói như vậy đấy!

Chợt, tôi phát hiện ra một điều không đúng.

- Ủa? Cái gì đây! – Trên màn hình hiện lên một dòng comment – “Ma cà rồng là tên rác rưởi, sống nhờ tống tiền người khác, có kẻ ngu mới đi thần tượng hắn!”.

- Cái quái gì! – Hắn như thể nhảy cẫng lên nhìn vào màn hình.

Đó là comment của một tài khoản có tên Una Freeman.

- Una Freeman! Đó là con bé người yêu cũ của Martin Robinson trong vụ án kia mà. Nhờ có tôi mới bắt được hung thủ giết người yêu cũ của nó mà nó dám nói tôi như vậy. Ông tránh ra để tôi “nói chuyện” với nó.

Tôi cản lại:

- Thôi, ông ơi! Dây dưa với nó thì đến bao giờ!

Nhưng có vẻ hắn ta không để ý đến lời nói của tôi mà ấn từng chữ trên máy tính:

“Mày có gan thì cho tao cái địa chỉ!”

- Ông đã biết địa chỉ của nó rồi còn gì! Mà sao lại chấp với trẻ con làm gì?

Trên màn hình hiện lên một dòng địa chỉ số nhà.

- Ủa? – Ma cà rồng nói – Nó ghi địa chỉ thật này! Mà đây đâu phải địa chỉ nhà nó đâu.

Nói thế, hắn liền viết tiếp trên máy tính:

“Có gan nói mà không có gan ghi địa chỉ thật à? Mày chỉ là một thằng anh hùng bàn phím!”

Trên màn hình lại hiện tiếp dòng chữ:

“Mày là thằng nào?”

“Tao là bố mày!”

“...”

“...”

Và thế là hôm đó, hắn ta ngồi cãi nhau với con bé kia đến tận lúc trưa.

.

.

.

.

.

Hôm sau nữa, Maggie đi đến một ngôi nhà cũ. Sau khi tra khảo, cuối cùng Rupert Needhan cũng nói rõ hắn để số tiền ăn cắp được ở đâu. Trước kia, Rupert có một căn nhà cũ, hắn đã dùng nó làm nơi cất giữ tiền khi ăn cắp. Trong căn nhà, có một chiếc két sắt. Raven ngồi xuống và mở két sắt theo mật mã và nói:

- Maggie này! Không có ý gì đâu nhưng tôi có một điều này muốn nói với cô!

- Huh! Cô muốn nói gì?

- Không biết cô có để ý không nhưng Ma cà rồng ấy, hắn vẫn chưa trả lại quần áo cho cô. Một thằng đàn ông giữ quần áo của một người phụ nữ, nói thật, tôi thấy cứ bệnh bệnh thế nào ấy!

- Đúng thế! – Maggie đồng tình nói – Hắn ta vốn là một tên biến thái. Thế mà lại còn có người hâm mộ hắn được. Giới trẻ ngày nay lạ thật!

Cô vừa nói xong cũng là lúc chiếc két sắt mở ra. Trong két sắt, có biết bao nhiêu là tiền được xếp trong đó nhưng điều kỳ lạ là phía bên trên có để một vật gì đó. Maggie đưa tay vào lấy ra. Đó là bộ quần áo của cô được gấp lại một cách ngay ngắn. Phía trên còn có một tờ giấy, trên tờ giấy có ghi dòng chữ:

“Maggie! Tôi đã lấy 10 zen trong số tiền này!

Cô cứ coi đó như là tiền tôi giặt đồ cho cô đi.

P/s: Còn một điều nữa tôi muốn nói với cô. Tôi không phải là kẻ biến thái!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.