Chiều tối hôm đó, trong siêu thị, Maggie đẩy chiếc xe của mình tới gian hàng cuối cùng. Cô với tay lấy gói cà phê trên giá. Thế quái nào mà bây giờ cô lại trở thành tay sai của hắn? Chuyện là, hắn muốn phá án, hắn cần mua một số thứ để suy luận, hắn lập ra một danh sách và thế là cô phải đi mua cho hắn. Cô từ chối, hắn giơ chiếc điều khiển ra và thế là cô nhận lời. Theo như lời hắn nói, thiết bị trên cổ cô không chỉ có khả năng kích điện mà còn có thể nghe trộm nữa, nếu cô chạy đến sở cảnh sát hay mượn điện thoại của ai đó để gọi điện hắn sẽ biết hết. Không còn cách nào khác, cô đành ngoan ngoãn nghe theo lời hắn đến siêu thị.
Vừa cầm gói cà phê trên tay cô thầm nghĩ:
“Không biết hắn dùng cái này cho màn suy luận của mình như thế nào nhỉ?”
*
Tối hôm đó, tại phòng của Martin, tất cả các nghi phạm đều được Maggie gọi đến. Sau khi người cuối cùng là Paul Braschi bước vào phòng, Ma cà rồng mới đứng dậy dõng dạc nói:
- Mọi người! Ắt hẳn mọi người đang thắc mắc tôi là ai và tại sao lại triệu tập mọi người đến đây vào giờ này. Xin tự giới thiệu tôi là đội trưởng ở sở cảnh sát Gothic tới đây để làm rõ về cái chết của Martin Robinson.
- Làm rõ! – Nghe đến đây Una thắc mắc – Tại sao lại phải làm rõ? Không phải anh ấy tự sát sao?
- Không! – Ma cà rồng nghiêm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-bong-dem/2555928/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.