Ngày hôm sau, Thomas tới chỗ Ma cà rồng. Vừa tới nơi, anh đã bị bất ngờ trước những gì trước mắt. Ma cà rồng không ở trong phòng thí nghiệm, không ở trong phòng đọc sách như mọi khi, hắn ở trong gara xe và đang sửa lại chiếc xe ô tô của hắn. Thomas thực sự ngạc nhiên vì điều đó. Anh biết hắn ta rất lắm tài. Hắn học theo kiểu nhảy cóc, mỗi thứ hắn lại học một ít nhưng tài ở chỗ dù mỗi thứ chỉ học một ít nhưng cái gì hắn học là hắn giỏi cái đó. Hắn biết vẽ tranh, những bức tranh hắn vẽ rất đẹp. Hắn biết chơi cờ, anh chưa bao giờ thắng hắn hết. Hắn biết chơi đàn, anh không biết hắn giỏi như thế nào nhưng chắc chắn hắn biết chơi nhiều hơn một loại nhạc cụ. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là hắn lại biết sửa chữa ô tô hết. Không phải anh nghĩ là hắn không có tài năng mà anh nghĩ hắn sẽ không bao giờ lăn lê bò nằm dưới gầm xe để sửa chữa cả. Trong mắt anh thì hắn giống như kiểu thám tử ghế bành ngồi một chỗ suy nghĩ chứ chẳng bao giờ động đến những công việc tay chân cả.
Ấy thế nhưng mọi việc đang là sự thật khi anh đến hắn đang cặm cụi ở dưới gầm xe để làm một cái gì đó. Anh cố không phát ra tiếng động nhưng có vẻ như không gì có thể qua được mắt hắn. Ở dưới gầm xe hắn nói ra ngoài.
- Đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy! Cậu làm như tôi là loại chỉ biết ăn không ngồi rồi không biết lao động là như thế nào ấy!
- Cũng chẳng có gì? Chỉ là cậu làm tôi hơi ngạc nhiên một chút thôi. – Thomas nói và ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
- Cũng không có gì mà ngạc nhiên! – Ma cà rồng ra khỏi gầm xe, tay hắn còn cầm một chiếc cờ lê, người hắn mặc một bộ quần áo lấm lem. – Chiếc xe này do tôi thiết kế, tôi đâu thể nào đưa nó ra cửa hàng sửa xe được. Robot của tôi thì không thể sửa được những chi tiết quan tọng ở bên trong nên tôi phải tự mình sửa chữa thôi!
Thế rồi, với một chiếc khăn lau tay ở gần đó, Ma cà rồng ngồi xuống và nói:
- Thế nào, cậu đang bế tắc trong việc không có manh mối để phá án đúng không?
- Cũng không hẳn. – Thomas nói – Tôi đã điều tra được một số thứ nhưng chẳng đi đến đâu cả.
- Nếu vậy thì tôi có một số thứ có thể giúp cậu đây.
- Thứ gì?
Ma cà rồng lất từ trong túi áo ra một tấm ảnh và nói:
- Mike Carill... 22 tuổi... Học cùng trường với Eins Gordon, có gia đình ở thành phố Gothic và đang bị Eins Gordon kiện vì ăn cắp chiếc đồng hồ đắt tiền của cậu ta.
Thomas cần bức ảnh chụp Mike Carill lên và nói:
- Cậu ta chính là bị cáo trong phiên tòa của Lunar ư?
- Đúng vậy!
- Cậu ta thì có liên quan gì đến vụ án.
- Cậu có biết cậu ta có biệt danh là gì không? “Cà rốt”.
- ...?
- Cậu có nhớ trong hiện trường nhà bếp có một củ cà rốt đang thái dở mà chẳng để làm gì không? Eins Gordon căm hận Mike Carill đến nỗi hắn thấy có củ cà rốt là hắn thái ra đấy. Cậu có thấy lạ không? Mike Carill là bạn cùng trường của Eins Gordon rồi Eins Gordon đến thành phố Gothic để khám bệnh xong thế nào lại kiện cậu ta. Cậu thấy có cần phải điều tra không?
- Đúng vậy! – Thomas đặt tấm ảnh xuống và nói – Đúng là rất cần phải điều tra.
*
Thomas lái xe trở về cơ quan.
*
Tại chỗ của Ma cà rồng, một người phụ nữ bước ra. Cô ta mỉm cười và tiến lại gần hắn.
- Này, V! Vụ án ở nhà Gordon hình như là...
Ma cà rồng ngồi quay lưng lại cô ta nói:
- Ừ! Đúng vậy đấy!
*
Một lát sau, Thomas nói chuyện với Lunar:
- Lunar! Vụ kiện của Eins Gordon thế nào rồi!
Lunar nói:
- Vì Eins Gordon đã chết nên nếu gia đình cậu ta đồng ý vụ kiện sẽ vẫn tiếp tục.
- Em biết địa chỉ của Mike Carill chứ! Tốt! Vậy hãy đi theo anh một lát.
*
Ma cà rồng đưa tay ra đằng sau cho người phụ nữ một quả bóng gì đó.
- Cái gì đây! – Người phụ nữ hỏi.
- Một thiết bị phát nổ nhỏ. Cậu hãy vứt nó vào một ngôi nhà mà tôi chỉ định.
- Cái quái gì? Sao cậu lại bảo tôi làm cái việc thất đức ấy!
- Yên tâm đi! – Hắn ta nói – Nó sẽ không gây cháy nhà đâu...
Hắn im lặng một chút rồi quay lại người phụ nữ nói:
- Nhưng nó sẽ khiến những người đứng ngoài ngôi nhà đó bất ngờ một chút.
- ???
Ma cà rồng mỉm cười. Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ.
*
Một lúc sau, Thomas và Lunar đến nhà của Mike Carill. Thomas ấn chuông, một cậu thanh niên ngó đầu ra hỏi:
- Hai người là ai?
- Ukm... – Lunar tiến lên trước nói – Tôi là luật sư của Eins Gordon.
Vừa nghe thấy thế, cậu ta toan đóng cửa lại.
- Ấy... ấy... ấy... Khoan đã... – Rất nhanh chóng Thomas đưa tay chặn ngay cánh cửa lại.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Mike đành phải để hai người vào nhà. Vừa bước đi, Mike Carill vừa nói:
- Tôi nói trước, tôi chẳng muôn dính dáng gì đến hắn ta hết! Nếu các người muốn tôi đền tiền thì tôi rất sẵn lòng dù rằng tôi chẳng ăn cắp cái gì của hắn ta cả, chỉ mong sao các người để cho tôi yên là được rồi.
Vừa ngồi xuống ghế, Thomas liền hỏi:
- Cậu biết Eins Gordon đã chết chứ?
- Có nghe! – Người thanh niên gật đầu – Nhưng tôi không muốn biết, và cũng chẳng quan tâm gì đến việc của hắn ta hết.
- Tại sao cậu lại sợ hắn ta như vậy!
Người thanh niên đó liền quay mặt đi, chẹp miệng và gãi đầu gãi tai nói:
- Các người không hiểu đâu. Tên đó... hắn ta là kẻ điên. Không ai muốn dây dưa với hắn đâu.
Thomas tò mò hỏi:
- Rốt cuộc cậu ta đã làm gì? Tại sao anh lại sợ đến vậy?lười nên chạy đi lấy búa để phá cửa và phát hiện được vụ án.
Thomas nhìn quanh hiện trường, căn phòng là một nhà kho nhỏ bé rộng tầm 15m2. Có hai cửa ra vào, cửa trước và cửa sau, cả hai cánh cửa đều đối diện nhan. Trên cả hai cánh cửa đều có một chiếc lỗ nhỏ để có thể nhìn ra bên ngoài (hoặc từ ngoài nhìn vào trong). Tuy nhiên nếu bị bịt lại thì sẽ không thể nhìn được. Điểm đáng nghi nhất là trong cái nhà kho này lại có một cái giếng trời ở giữa trần nhà.
Trong lúc đó viên cảnh sát đang trình bày lại vụ án với thanh tra Radish:
- Có vẻ như đây là một vụ tự sát . Cả căn phòng chỉ có một chiếc chìa khóa (hai cánh cửa nhưng chỉ có một chìa khóa) và nó đã được tìm thấy trong áo khoác của nạn nhân. Chiếc giếng trời trên trần có vẻ khả nghi nhưng nó lại được chắn bằng những song sắt, không ai có thể thoát ra từ lối đó được.
Thomas hướng ra phía ngài thanh tra và nói:
- Radissh! Tôi cần lên trên nóc nhà.
Một cái thang được đưa tới. Thomas ra khỏi ngôi nhà và bước những bước đầu tiên lên thang.
Trong lúc đó, thanh tra Radish đang lấy lời khai của hai nhân chứng.
- Hai người có quan hệ gì với nạn nhân?
- Cậu ấy là cậu chủ của tôi. – Bà Eva Meyrich nói – Bố mẹ cậu ấy mất sớm và bọn tôi thì coi cậu ấy như con cháu trong nhà.
- Hai người ở trong ngôi nhà này sao?
- Đúng vậy! – Ông Barney Smith nói – Cậu ấy học tập tại thành phố Lost và chúng tôi thì trông coi ngôi nhà này hộ cậu ấy. Tuy nhiên tuần nào cậu ấy cũng về nhà lúc cuối tuần.
- Khi đến nhà kho và gọi nhưng cậu ấy không ra ông bà có nhìn vào lỗ để kiểm tra không?
- Không! – Ông Barney nói – Chính xác là có nhưng không thấy gì, chắc lỗ đã bị chặn từ bên trong.
Trong lúc đó, Thomas đã lên đến nóc ngôi nhà. Anh nhìn sáng chiếc giếng trời và nhìn xung quanh. Nhà kho này nằm ngay phía rìa ngôi nhà, từ trên nóc này có thể thoát ra ngoài dễ dàng. Nhưng còn căn phòng kín, biết giải thích sao đấy.
Thomas vừa bước xuống khỏi thang, thanh tra Radish đã hỏi:
- Thế nào? Cậu đã phát hiện ra điều gì chưa?
- Đại khái! Nhưng vẫn còn một số thắc mắc!
Ngài thanh tra nhìn sang hướng hai ông bà quản gì nói:
- Hai người kia có vẻ không biết gì về việc buôn bán thuốc của Peter thì phải.
Đúng lúc đó, một cảnh sát chạy tới.
- Ngài thanh tra, chúng tôi phát hiện ra thứ này trong phòng của nạn nhân.
Thomas và Radish đều nhìn chằm chằm vào vật đó. Đó là một quyển sổ ghi chép, phía bên ngoài có ghi dòng chữ:
“Quyển sổ này là tài sản của Eins Gordon”
*
Cùng thời điển đó, Lunar đang ở khách sạn, nơi vợ chồng Gordon đang ở. Bà Gordon rót ra một cốc nước. Lunar uống cạn và nói:
- Bà Gordon, có lẽ ông bà cũng đã biết con trai ông bà trước khi chết đã kiện một người...
Lời nói của Lunar bị ngắt quãng bởi tiếng chuông cửa vang lên:
- Tôi xin lỗi! – Bà Gordon nói thế và đứng dậy đi ra mở cửa.
Lunar mỉm cười và gật đầu. Trên bàn chỉ còn lại Lunar và ông Gordon ngồi với nhau.
*
Tại nhà của Peter Murro, thanh tra Radish nói.
- Quyển sổ của Eins Gordon, nhưng tại sao lại ở trong tay của Peter Murro.
Thomas mở một vài trang trong quyển sổ ra và nói:
- Radish, ông xem này! Những chữ viết trong quyển sổ này dường như được viết bằng một loại mật mã.
- Đúng vậy! – Radish nói – Tại sao lại phải viết bằng mật mã?
Rồi ông ta hiểu ra vấn đề.
- Thuốc... Có khi nào đây là sổ ghi chép lại các giao dịch thuốc cấm không?
- Có phải sổ ghi chép thuốc không thì tôi không biết. – Thomas nói – Trong này có ghi những con số khó hiểu những cũng ghi những hoạt động bình thường, có vẻ như đây là một sổ ghi chép tổng hợp lại tất cả những gì cậu ta làm chứ không phải để dành riêng cho việc gì hết.
Radish ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Cậu hiểu được những mật mã này ư?
- Đúng vậy! – Thomas nói – Thật ra đây là một loại mật mã được dùng khá nhiều trong thòi gian gần đây. Ông cứ thay thế chữ cái mà ông cần viết với chữ cái trước nó trong bảng chữ cái là được. Có nghĩa là để giải mã chúng ta hãy lấy lần lượt các chữ cái sáu những chữ này và thay nó vào sẽ ra được từ có nghĩa.
Nói rồi, anh chỉ vào một từ trong đó và nói:
- Ông nhìn đi! Từ này có nghĩa là “tập gym” chắc chắn lúc ở thành phố Lost cậu ta hay đi tập gym.
Thế rồi từng từ một trong quyển sổ được dịch ra. Đa phần đó là những từ ngữ ghi ngày giờ và công việc. Tất cả đều bình thường tuy nhiên có một cụm từ khiến Thomas chú ý:
- “Bác sĩ John, 48 đường Hell Quickson, thành phố Gothic.” – Thomas ngập ngừng.
Radish hỏi:
- Bác sĩ John? Có lẽ cậu ta ghi lịch khám của mình ở trong sổ nhưng nó có vấn đề gì?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì địa chỉ nhà bác sĩ John đâu phải là địa chỉ này đâu.
- Đúng vậy! Không lẽ mật mã sai?
- Không! – Thomas nói – Chúng ta hãy đến địa chỉ này đi.
*
Vài phút trước, tại khách sạn mà vợ chồng Gordon đang ở, Lunar ngồi một mình trước ông Gordon. Không hiểu sao, cô ta cứ cảm thấy không tự nhiên khi đứng trước người đàn ông này. Cái mặt ông ta cứ hầm hầm làm sao ấy.
Được 5 phút, vẫn chưa thấy bà Gordon quay lại. Lunar sốt ruột. Ông Gordon cũng thế. Ngó qua đồng hồ, ông ta nói:
- Xin lỗi nhé! Tôi ra kia một chút!
Lunar gật đầu cười gượng và ông Gordon ra ngoài. Và thế là chỉ còn lại Lunar một mình trong căn phòng.
*
Đường cao tốc, xe cảnh sát đi đến ngôi nhà số 48 đường Hell Quickson. Cửa bị khóa, Radish hỏi một người gần đó.
- Bà lão, bà có biết ngôi nhà này của ai không?
Một người phụ nữ trả lời:
- Tôi không biết! Thỉnh thoảng mới thấy có người vào ngôi nhà này.
Thomas quay sang Radish nói:
- Ngài thanh tra! Có cách nào để vào bên trong không?
- Chịu thôi! – Radish nói – Chúng ta đâu có chìa khóa. Cũng đâu thể nào tự tiện vào nhà dân được.
- Ông biết không, Radish! – Thomas nói và nhìn lên ban công tầng 2 – Tôi đã gần biết hết được sự thật rồi và chỉ cần xác thực nữa thôi.
- Vậy chúng ta phải vào đây! Nhưng bằng cách nào bây giờ?
*
Ở một nơi nào đó, Ma cà rồng rút ra một cái điều khiển và ấn nút.
*
“Bừng!” ở trong nhà, một ngọn lửa bùng lên.
*
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Thomas nhìn thấy khói bốc lên và tiếng chuông báo động kêu:
- Ê! Mọi người, có cháy kìa!
“A... a... a...” bà lão ở gần ngôi nhà đó kêu lên.
Ngài thanh tra lùi lại mấy bước rồi nói:
- Mọi người! Phá cửa để xông vào!
*
Vài phút trước, tại khách sạn, Lunar bồn chồn không biết hai vợ chồng nhà Gordon đã đi đâu. Có người bấm chuông. Hai người ra mở cửa và vẫn chưa thấy vào, dù họ có đứng ở cửa nói chuyện thì cũng đâu thể lâu như vậy chứ. Hơn nữa đây là khách sạn, đâu thể cứ đứng ở cửa mà nói chuyện như thế được.
Lunar chán quá, cô ta đứng dậy. Căn hộ có hai phòng khách. Một phòng khách ở phía ngoài gần cửa ra vào và một phòng khách ở phía trong sát ban công. Lunar đang ở phòng khách phía trong. Tại sao sao họ lại mời cô vào phòng khách phía trong nhỉ? Lunar bước ra phía ngoài. Không thấy hai người kia đâu. Họ đã đi đâu rồi? Cửa vẫn đóng. Không lẽ họ để mình ở trong phòng và đi ra ngoài. Không đúng! Không hiểu sao cô lại có suy nghĩ.
“Hay là họ nhốt mình ở trong phòng?”
Nghĩ thế, cô hướng tới phía cánh cửa. Cô xoay tay nắm, cửa không khóa. Ở một góc khuất, đằng sau lưng cô một bóng người bước đến. Nếu cửa không khóa cô cũng nên quay lại chỗ ngồi. Vừa nghĩ thế, cô quay lại.
“Bịch!” Lunar gục xuống. Cô bị kẻ kia đập một gậy vào đầu nằm xuống đất.
*
Trở về với thời điểm hiện tại, cảnh sát đã vào được bên trong. Khói bụi mù mịt, ngài thanh tra nói:
- Khói phát ra từ đâu?
Thomas bịp miệng tiến vào trước. Anh cầm một tờ báo đang bốc cháy trên sàn dập tắt đi. Chỉ là một chút lửa sẽ không gây ra hỏa hoạn. Dẹp tan làn khói, anh nhìn rõ mọi vật ở bên trong. Anh ta thấy, anh ta thấy rất nhiều thứ. Thomas sững người. Trên bức tường ở căn phòng bên trong có dán chi chít các bức ảnh về gia đình Gordon.
- Ầy... – Mike lại gãi đầu tỏ vẻ khó xử lắm – Tôi biết nói thế nào cho các người hiểu đây. Hắn là một kẻ buôn bán chất kích thích.
Câu này vừa nói ra khiến cả Thomas và Lunar đều sững người.
- Cậu vừa nói cái gì cơ!
- Ôi! Không... – Mike biết mình vừa nói ra một điều dại dột nên đành kể lại – Tôi không biết gì hết đâu đấy. Tất cả chỉ là tin đồn thôi.
- ...
Thế rồi Mike bắt đầu kể:
- Chắc các người cũng biết tôi và Eins Gordon học cùng một trường đại học ở thành phố Lost. Tuy nhiên hắn là dân ở đấy còn tôi chỉ là người ở thành phố Gothic này đến thành phố Lost để học thôi.
- ...
- Ở trường đó học tập cạnh tranh khốc liệt lắm. Chính vì thế nên có nhiều người đã sử dụng đến chất kích thích để tăng khả năng ghi nhớ. Các người biết đến cái loại thuốc đấy chứ?
- ...
- Tôi không để ý lắm đến cái đó thế nên tôi cũng không biết cái thuốc đấy có tăng trí nhớ thật không và cũng không biết nó có tên gọi là gì.
- ...
- Mới đầu tôi cũng không biết hắn là ai cho đến khi tôi yêu phải bạn gái cũ của hắn. Tôi bị một đám thanh niên trùm đầu đánh cho một trận tơi tả. Đến lúc đó tôi mới biết hắn là Eins Gordon và được một người bạn kể lại là hắn là kẻ cầm đầu một đám du côn ở trường và có tin đồn hắn buôn bán thuốc từ thành phố Lost sang thành phố Gothic này. Từ đó, tôi chia tay ngay với cô gái kia và không dám dây dưa gì với hắn nữa. Ai ngờ lần này tôi về lại thành phố thăm nhà (nhà tôi là một tiệm cắt tóc) lại gặp ngay hắn ở đó. Thế là hắn kiện tôi ăn cắp ngay chiếc đồng hồ của hắn. Bố mẹ tôi bảo “thôi hãy tránh xa hắn ra. Hắn muốn bao nhiêu tiền hãy đưa cho hắn, miễn sao yên thân là được.”.
Thomas không tin vào tai mình nói:
- Tại sao hắn lại làm thế? Gia đình Gordon giàu có vậy hắn cần bán thuốc để làm gì?
- Ai mà biết được! – Mike nói – Có thể bố mẹ hắn thắt chặt chi tiêu của hắn. Hoặc cũng có thể hắn cũng dùng chất kích thích đó và thấy có thể kiếm ra tiền nên hắn bán thôi.
- Tại sao cậu không nói điều này với cảnh sát?
- Tôi biết nói cái gì chứ! Tôi chỉ “nghe đồn” là hắn buôn thuốc vậy thôi chứ có biết cái gì đâu mà báo được. Thôi nhé, giờ thì các người đã biết rồi đấy, làm ơn hãy để cho tôi yên thân.
Nhìn bộ dạng của Mike Carill như thể muốn đuổi hai người về, Thomas vội nói:
- Khoan đã! Tại sao một kẻ buôn thuốc ngay trong trường học mà cảnh sát lại không biết được?
- Ai mà biết chứ! – Vừa nói anh ta vừa xua tay – Xã hội này bây giờ nó nguy hiểm như thế đấy! Vậy nên tôi đây không muốn tranh đấu không muốn thị phi cái gì hết. Tôi chỉ muốn yên thân thôi. Hai người hãy về đi.
Thomas đứng lên nhưng vẫn chưa đi và hỏi:
- Cậu có nghĩ tại sao Eins Gordon lại chết không?
Mike đẩy Thomas ra khỏi cửa nói:
- Tôi không biết và cũng không quan tâm.
Thomas bị đẩy ra ngoài cửa. Lunar cũng ra ngoài theo.
- Cậu Caril...
“Rầm!” Thomas chưa nói hết câu thì cánh cửa đã đóng lại.
Lunar quay sang hỏi Thomas:
- Sư huynh! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây.
Thomas thở dài và nhìn vào cánh cửa đóng chặt nói:
- Anh cũng không biết nữa! Có lẽ chúng ta nên trở về sở cảnh sát thôi!
Lunar cũng nhìn vào đồng hồ và nói:
- Em cũng cần phải đến gặp ông bà Gordon nữa.
Khi hai người vửa quay đi thì “Xoạc!” cánh cửa nhà Carill mở ra. Mike Carrill thở dài, gương mặt anh ta như thể vừa đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Thở dài thêm một tiếng nữa anh ta nói:
- Tôi không biết cái gì đâu đấy! Tôi chỉ nghe đồn thôi nhưng ở trường tôi ngoài Eins ra còn một người khác có tin đồn buôn thuốc.
*
Một lúc sau, Thomas nói với ông thanh tra ở sở cảnh sát:
- Một người tên Peter Murro cũng có tin đồn là buôn bán thuốc giống Eins Gordon. Cậu ta là một người sống tại thành phố Gothic này.
- Tôi đã cho người đi điều tra rồi!
Họ đang đi trên hành lang. Ngài thanh tra bỗng nhận được cuộc điện thoại. Ông nghe máy và nói:
- Sao!? Người chết à? Peter Murro đã chết
*
15 phút sau, Thomas đã có mặt tại nhà của Peter Murro. Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Thomas và ngài thanh tra đến nơi, một nhân viên của ông ấy đã ở đó sẵn và nói:
- Ngài thanh tra! Hãy nhìn vào trong hiện trường!
Thomas vén dải băng hiện trường bước vào bên trong. Viên cảnh sát kia tiếp tục nói:
- Nạn nhân là Peter Murro, 22 tuổi, sinh viên đại học tại thành phố Lost nhưng hiện tại đang về thăm nhà. Bố mẹ mất sớm, trong nhà chỉ có hai ông bà giúp việc. Nạn nhân được phát hiện chết trong một căn phòng kín. Nguyên nhân cái chết được xác định là do một con dao đâm vào bụng gây mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Thời điểm tử vong được xác nhận từ 8 giờ 30 đến 8 giờ 45 phút sáng nay. Hiện trường là căn nhà kho cũ kỹ và nhỏ bé của nhà Murro. Hai người đầu tiên phát hiện ra vụ án là ông Barney Smith và bà Eva Meyrick, quản gia của nhà Murro. Theo lời khai của hai người, sáng nay, khi hai người đang đi chợ thì nhận được tin nhắn của Peter nói hai người về nhà thì hãy đến nhà kho, cậu ta ở trong đó. Cả hai người đến nhà kho thì phát hiện cửa bị khóa từ bên trong. Cả hai người gọi mãi nhưng không thấy Peter trả lời nên chạy đi lấy búa để phá cửa và phát hiện được vụ án.
Thomas nhìn quanh hiện trường, căn phòng là một nhà kho nhỏ bé rộng tầm 15m2. Có hai cửa ra vào, cửa trước và cửa sau, cả hai cánh cửa đều đối diện nhau. Trên cả hai cánh cửa đều có một chiếc lỗ nhỏ để có thể nhìn ra bên ngoài (hoặc từ ngoài nhìn vào trong). Tuy nhiên nếu bị bịt lại thì sẽ không thể nhìn được. Điểm đáng nghi nhất là trong cái nhà kho này lại có một cái giếng trời ở giữa trần nhà.
Trong lúc đó viên cảnh sát đang trình bày lại vụ án với thanh tra Radish:
- Có vẻ như đây là một vụ tự sát. Cả căn phòng chỉ có một chiếc chìa khóa (hai cánh cửa nhưng chỉ có một chìa khóa) và nó đã được tìm thấy trong áo khoác của nạn nhân. Chiếc giếng trời trên trần có vẻ khả nghi nhưng nó lại được chắn bằng những song sắt, không ai có thể thoát ra từ lối đó được.
Thomas hướng ra phía ngài thanh tra và nói:
- Radissh! Tôi cần lên trên nóc nhà.
Một cái thang được đưa tới. Thomas ra khỏi ngôi nhà và bước những bước đầu tiên lên thang.
Trong lúc đó, thanh tra Radish đang lấy lời khai của hai nhân chứng.
- Hai người có quan hệ gì với nạn nhân?
- Cậu ấy là cậu chủ của tôi. – Bà Eva Meyrich nói – Bố mẹ cậu ấy mất sớm và bọn tôi thì coi cậu ấy như con cháu trong nhà.
- Hai người ở trong ngôi nhà này sao?
- Đúng vậy! – Ông Barney Smith nói – Cậu ấy học tập tại thành phố Lost và chúng tôi thì trông coi ngôi nhà này hộ cậu ấy. Tuy nhiên tuần nào cậu ấy cũng về nhà lúc cuối tuần.
- Khi đến nhà kho và gọi nhưng cậu ấy không ra ông bà có nhìn vào lỗ để kiểm tra không?
- Không! – Ông Barney nói – Chính xác là có nhưng không thấy gì, chắc lỗ đã bị chặn từ bên trong.
Trong lúc đó, Thomas đã lên đến nóc ngôi nhà. Anh nhìn sáng chiếc giếng trời và nhìn xung quanh. Nhà kho này nằm ngay phía rìa ngôi nhà, từ trên nóc này có thể thoát ra ngoài dễ dàng. Nhưng còn căn phòng kín, biết giải thích sao đây?
Thomas vừa bước xuống khỏi thang, thanh tra Radish đã hỏi:
- Thế nào? Cậu đã phát hiện ra điều gì chưa?
- Đại khái! Nhưng vẫn còn một số thắc mắc!
Ngài thanh tra nhìn sang hướng hai ông bà quản gia nói:
- Hai người kia có vẻ không biết gì về việc buôn bán thuốc của Peter thì phải.
Đúng lúc đó, một cảnh sát chạy tới.
- Ngài thanh tra, chúng tôi phát hiện ra thứ này trong phòng của nạn nhân.
Thomas và Radish đều nhìn chằm chằm vào vật đó. Đó là một quyển sổ ghi chép, phía bên ngoài có ghi dòng chữ:
“Quyển sổ này là tài sản của Eins Gordon”
*
Cùng thời điển đó, Lunar đang ở khách sạn, nơi vợ chồng Gordon đang ở. Bà Gordon rót ra một cốc nước. Lunar uống cạn và nói:
- Bà Gordon, có lẽ ông bà cũng đã biết con trai ông bà trước khi chết đã kiện một người...
Lời nói của Lunar bị ngắt quãng bởi tiếng chuông cửa vang lên:
- Tôi xin lỗi! – Bà Gordon nói thế và đứng dậy đi ra mở cửa.
Lunar mỉm cười và gật đầu. Trên bàn chỉ còn lại Lunar và ông Gordon ngồi với nhau.
*
Tại nhà của Peter Murro, thanh tra Radish nói.
- Quyển sổ của Eins Gordon, nhưng tại sao lại ở trong tay của Peter Murro?
Thomas mở một vài trang trong quyển sổ ra và nói:
- Radish, ông xem này! Những chữ viết trong quyển sổ này dường như được viết bằng một loại mật mã.
- Đúng vậy! – Radish nói – Tại sao lại phải viết bằng mật mã?
Rồi ông ta hiểu ra vấn đề.
- Thuốc... Có khi nào đây là sổ ghi chép lại các giao dịch thuốc cấm không?
- Có phải sổ ghi chép thuốc không thì tôi không biết. – Thomas nói – Trong này có ghi những con số khó hiểu nhưng cũng ghi những hoạt động bình thường, có vẻ như đây là một sổ ghi chép tổng hợp lại tất cả những gì cậu ta làm chứ không phải để dành riêng cho việc gì hết.
Radish ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Cậu hiểu được những mật mã này ư?
- Đúng vậy! – Thomas nói – Thật ra đây là một loại mật mã được dùng khá nhiều trong thời gian gần đây. Ông cứ thay thế chữ cái mà ông cần viết với chữ cái trước nó trong bảng chữ cái là được. Có nghĩa là để giải mã chúng ta hãy lấy lần lượt các chữ cái sáu những chữ này và thay nó vào sẽ ra được từ có nghĩa.
Nói rồi, anh chỉ vào một từ trong đó và nói:
- Ông nhìn đi! Từ này có nghĩa là “tập gym” chắc chắn lúc ở thành phố Lost cậu ta hay đi tập gym.
Thế rồi từng từ một trong quyển sổ được dịch ra. Đa phần đó là những từ ngữ ghi ngày giờ và công việc. Tất cả đều bình thường tuy nhiên có một cụm từ khiến Thomas chú ý:
- “Bác sĩ John, 48 đường Hell Quickson, thành phố Gothic.” – Thomas ngập ngừng.
Radish hỏi:
- Bác sĩ John? Có lẽ cậu ta ghi lịch khám của mình ở trong sổ nhưng nó có vấn đề gì?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì địa chỉ nhà bác sĩ John đâu phải là địa chỉ này đâu.
- Đúng vậy! Không lẽ mật mã sai?
- Không! – Thomas nói – Chúng ta hãy đến địa chỉ này đi.
*
Vài phút trước, tại khách sạn mà vợ chồng Gordon đang ở, Lunar ngồi một mình trước ông Gordon. Không hiểu sao, cô ta cứ cảm thấy không tự nhiên khi đứng trước người đàn ông này. Cái mặt ông ta cứ hầm hầm làm sao ấy.
Được 5 phút, vẫn chưa thấy bà Gordon quay lại. Lunar sốt ruột. Ông Gordon cũng thế. Ngó qua đồng hồ, ông ta nói:
- Xin lỗi nhé! Tôi ra kia một chút!
Lunar gật đầu cười gượng và ông Gordon ra ngoài. Và thế là chỉ còn lại Lunar một mình trong căn phòng.
*
Đường cao tốc, xe cảnh sát đi đến ngôi nhà số 48 đường Hell Quickson. Cửa bị khóa, Radish hỏi một người gần đó.
- Bà lão, bà có biết ngôi nhà này của ai không?
Một người phụ nữ trả lời:
- Tôi không biết! Thỉnh thoảng mới thấy có người vào ngôi nhà này.
Thomas quay sang Radish nói:
- Ngài thanh tra! Có cách nào để vào bên trong không?
- Chịu thôi! – Radish nói – Chúng ta đâu có chìa khóa. Cũng đâu thể nào tự tiện vào nhà dân được.
- Ông biết không, Radish! – Thomas nói và nhìn lên ban công tầng 2 – Tôi đã gần biết hết được sự thật rồi và chỉ cần xác thực nữa thôi.
- Vậy chúng ta phải vào đây! Nhưng bằng cách nào bây giờ?
*
Ở một nơi nào đó, Ma cà rồng rút ra một cái điều khiển và ấn nút.
*
“Bừng!” ở trong nhà, một ngọn lửa bùng lên.
*
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Thomas nhìn thấy khói bốc lên và tiếng chuông báo động kêu:
- Ê! Mọi người, có cháy kìa!
“A... a... a...” bà lão ở gần ngôi nhà đó kêu lên.
Ngài thanh tra lùi lại mấy bước rồi nói:
- Mọi người! Phá cửa để xông vào!
*
Vài phút trước, tại khách sạn, Lunar bồn chồn không biết hai vợ chồng nhà Gordon đã đi đâu. Có người bấm chuông. Hai người ra mở cửa và vẫn chưa thấy vào, dù họ có đứng ở cửa nói chuyện thì cũng đâu thể lâu như vậy chứ. Hơn nữa đây là khách sạn, đâu thể cứ đứng ở cửa mà nói chuyện như thế được.
Lunar chán quá, cô ta đứng dậy. Căn hộ có hai phòng khách. Một phòng khách ở phía ngoài gần cửa ra vào và một phòng khách ở phía trong sát ban công. Lunar đang ở phòng khách phía trong. Tại sao sao họ lại mời cô vào phòng khách phía trong nhỉ? Lunar bước ra phía ngoài. Không thấy hai người kia đâu. Họ đã đi đâu rồi? Cửa vẫn đóng. Không lẽ họ để mình ở trong phòng và đi ra ngoài. Không đúng! Không hiểu sao cô lại có suy nghĩ.
“Hay là họ nhốt mình ở trong phòng?”
Nghĩ thế, cô hướng tới phía cánh cửa. Cô xoay tay nắm, cửa không khóa. Ở một góc khuất, đằng sau lưng cô một bóng người bước đến. Nếu cửa không khóa cô cũng nên quay lại chỗ ngồi. Vừa nghĩ thế, cô quay lại.
“Bịch!” Lunar gục xuống. Cô bị kẻ kia đập một gậy vào đầu nằm xuống đất.
*
Trở về với thời điểm hiện tại, cảnh sát đã vào được bên trong. Khói bụi mù mịt, ngài thanh tra nói:
- Khói phát ra từ đâu?
Thomas bịp miệng tiến vào trước. Anh cầm một tờ báo đang bốc cháy trên sàn dập tắt đi. Chỉ là một chút lửa sẽ không gây ra hỏa hoạn. Dẹp tan làn khói, anh nhìn rõ mọi vật ở bên trong. Anh ta thấy, anh ta thấy rất nhiều thứ. Thomas sững người. Trên bức tường ở căn phòng bên trong có dán chi chít các bức ảnh về gia đình Gordon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]