Chương trước
Chương sau
Trở lại với bữa tiệc, Mike Cafoe kết thúc câu chuyện của mình.

- Đó... chuyện nó là như thế đấy! Tôi chỉ biết như thế thôi nhưng có lẽ Judi biết nhiều hơn.

- Judi! – Thomas ngạc nhiên. – Đó là vợ cũ của Harry, anh có thấy cô ấy đâu không?

Vì đám đông lộn xộn nên Thomas không thấy Judi đâu hết.

- Có! – Mike nói – Mà cô ấy không phải vợ cũ đâu. Cô ấy chưa kịp ly hôn thì Harry đã chết rồi. Cô ấy đang đứng ở kia kìa, anh có muốn tôi gọi cô ấy không?

Mike chỉ tay. Thomas cũng đã nhìn thấy cô ta. Thomas muốn gặp cô ta để hỏi thêm về vụ án nhưng lại bị phá đám bởi một giọng nói quen thuộc. Đó là giọng của Caruther Cosfeld.

- Các vị! Các vị! – Giọng ông ta vang vọng khắp căn phòng.

Mọi người đều quay ra hướng ông ta và ông ta nói tiếp:

- Tôi đã cho người truy tìm khắp ngóc ngách và vườn cây trong ngôi biệt thự này nhưng không thấy bóng dáng của tên Jeff Posia đó đâu cả. Tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận cuối cùng đó là hắn đã cải trang thành một trong số các vị khách đang ở đây.

Các vị khách nhìn nhau và ông ta nói tiếp:

- Chính vì vậy... Tôi đề nghị mọi người hãy cởi hết mẹ nó quần áo ra để tôi kiểm tra xem có phải người thật hay không?

- CÁI QUÁI GÌ THẾ!!! – Đám khách khứa nhao nhao lên.

- Ông làm thế mà được à!?

- Ông nghĩ ông là ai?

- Tưởng có tiền có quyền mà ngon lắm hay sao?

Tất cả mọi người đều hướng đến chỉ trích Caruther Cosfeld nhưng Thomas để ý chỉ có Judi Cosfeld là lẩn vào phía sau. Lúc này tâm trạng cô ta đang hết sức hỗn loạn. Ở đây ai cũng biết cô là con dâu của Caruther Cosfeld, dù rằng cô muốn li dị nhưng trên danh nghĩa vẫn là con dâu của ông ta. Nếu Caruther làm việc gì quá đáng liệu đám khách khứa có quay sang mà đánh cô để trút giận không. Mà cô ta là con dâu của ông ta kia mà. Ông ta muốn con dâu mình cởi hết quần áo ra cho ông ta xem ư?

Đúng lúc đó, một giọng nói trong đám khách khứa vang lên:

- Mọi người! Chúng ta không nhẫn nhịn ông ta nữa! Hãy liều chết xông ra!

Đám khách khứa xông lên. Một người hăng hái tiến về phía trước. Caruther rút súng ra. Vị khách kia cầm lấy tay của Caruther và nói:

- Tôi bắt được ông ta rồi!

Đám đông hỗn loạn. Thomas bị kẹp trong đám đông. Caruther và vị khách kia giằng co. Ông ta bóp cò.

"Đoàng!" Vị khách kia làm chệch hướng. Viên đạn bắn lên trên.

Cả căn phòng im lặng sợ hãi. Không ai nói một tiếng gì hết. Chính vì không ai nói một tiếng gì hết nên tất cả bọn họ đều có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ nhất. Từ trên trần, ở chỗ viên đạn bắn có bụi vữa rơi xuống nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là tất cả đều nghe thấy có một âm thanh gì đó trên trần. Một tiếng lồng lộn, đau đớn vang lên. Ai nấy nhìn nhau và đều hiểu ra, đây là nơi cao nhất của tòa nhà (lúc trước bữa tiệc ở tầng dưới nhưng bây giờ khách khứa được chuyển lên tầng trên để đám vệ sĩ tìm kiếm bên dưới). Caruther chưa điều tra đến gác mái.

Caruther tức giận bắn lên nhà một phát nữa rồi nói:

- Kẻ trên đó hãy xuống đây!

"Đoàng!"

- Á... a... a... – Trên gác mái phát ra tiếng nói – Đừng bắn! Đừng bắn nữa, tôi xuống ngay.

Thế rồi, ở trên trần nhà mở ra một lỗ hổng, một chiếc thang được đưa xuống, một người đàn ông từ trên đó rơi "bịch" xuống và lê lết trên mặt đất. Ắt hắn là do phát súng đầu tiên của Caruther đã bắn vào chân anh ta. Thomas ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nhưng có một người ngạc nhiên hơn cả, đó là Mike Cafoe. Anh ta tiến lại gần người đang lê lết dưới đất và nói:

- Javies French! Tại sao cậu lại ở đây?

*

Gần như là cùng lúc, tại sở cảnh sát, Maggie lật hồ sơ sang trang tiếp theo.

Javier French, 24 tuổi, giám đốc một công ty tài chính nhỏ. Tính tình tiểu nhân, cơ hội thủ đoạn. Là bạn với Harry và Mike từ khi còn học ở đại học, sau này ra trường mở công ty và là đối tác làm ăn với Harry, luôn đi theo bợ đỡ tâng bốc Harry dù cũng chẳng ưa gì hắn.

Anh ta được cho là có động cơ giết người khi Helen French, cô gái mà Harry chọc ghẹo khi ở quán bia gặp Posia lại là em gái của Javier. Hôm đó, Javier French đang đi theo bàn chuyện làm ăn với Harry thì không hiểu sao lại gặp em gái mình đi ngang qua đấy. Lúc Harry chạy tới trêu ghẹo Helen thì Javier xanh mặt (Harry không biết đó là em gái của Javier),Mike Cafoe đứng bên cạnh cũng không biết phải xử lý ra sao (Mike biết đó là em gái Javier). Cuối cùng, Jeff Posia trông thấy xông ra đấm Harry một trận, vụ việc mới khép lại.

Sau vụ đó cứ tưởng rằng Javier sẽ chấm dứt với Harry nhưng không, đến cuối cùng hắn vẫn chạy theo bám đuôi Harry. Nhiều người cho rằng hắn là kẻ tiểu nhân, có người lại nghĩ hắn đang ủ mưu gì đó để trả thù Harry.

Tuy nhiên, Javier không thể nào là hung thủ giết Harry được. Bởi lẽ, theo lời khai của các nhân viên, hôm đó, Javier làm việc ở công ty từ sáng cho tới 1 giờ 40 phút hắn ta mới về nhà. Mà theo như người giúp việc nhà Javier làm chứng thì đúng 2 giờ 5 phút hắn đã trở về. Công ty nơi Javier làm việc cách nhà Harry 10 phút đi ô tô, cách nhà Jeff Posia 25 phút. Giả sử hắn là hung thủ thì sẽ mất ít nhất 1 tiếng 10 phút để đi từ công ty đến nhà Harry, trở cái xác đó đến nhà Posia rồi trở về nhà. Như vậy Javier không thể có đủ thời gian để làm tất cả những việc đó được.

Vậy là Javier French được loại khỏi diện tình nghi.

*

Trở lại với biệt thự Cosfeld, Mike Cafoe nhìn xướng Javier French và nói:

- Thế quái nào mà cậu lại ở đây?

- Tôi... tôi... Javier French ngẩng mặt lên và nói – Tôi tới để ăn trộm chút đồ.

- Ôi trời! – Mike Cafoe chán ngán quay mặt đi.

Những vị khách xung quanh cũng kiểu "Chán luôn!". Bạn của mình vừa mới chết gần một tháng mà hắn ta đã chạy đến nhà bạn mình ăn trộm rồi, không hiểu bạn bè cái kiểu gì. Thật ra Mike Cafoe cũng biết trong số bạn bè của Harry có rất nhiều người chỉ đơn giản là chạy theo bợ đỡ hắn thôi. Javier French đây là một ví dụ. Em gái hắn ta bị hắn ta bị Harry Cosfeld trọc ghẹo nhưng hắn ta vẫn không nói gì mà vẫn đi theo Harry điều đó khiến Mike có chút ác cảm với Javier này. Tuy nhiên, anh ta cũng không thể nói được, bởi suy cho cùng anh ta không phải cũng giống như vậy sao chạy theo quyền thế để bảo vệ công ty của mình, có thể trách ai được. Suy cho cùng, đây chính là xã hội của đồng tiền chỉ có thể trách mình không có tiền, có quyền nên phải chạy theo những kẻ quyền lực hơn.

Cũng phải nói thêm rằng, tuy đây là nhà của Cosfeld nhưng cũng không được trang bị bảo an tiên tiến cho lắm. Bởi lẽ, Caruther Cosfeld vốn không thường xuyên ở thành phố Gothic chỉ có con ông ta Harry sống trong ngôi nhà này thôi, mà Harry vốn rất ghét mấy thứ thiết bị bảo vệ thế nên ngoài việc có nhiều người bảo vệ ra cũng chẳng có gì khác biệt. Cộng thêm với việc hôm nay khách khứa đông người, Javier French mới có thể lẻn vào ăn trộm được. Có lẽ hắn ta cũng có giấy mời nhưng khi vào trong hắn ta lẻm đi tính ăn trộm gì đó mà không ai biết.

Nhưng thôi, bỏ qua những vấn đề bên lề đó, trở lại với vấn đề chính, nhìn anh bạn ở dưới đất, Mike Cafoe lại nói:

- Vậy cậu là người đánh ngất hai bảo vệ có đúng không?

Tất cả mọi người đều mong câu trả lời là "Đúng!" bởi lẽ Caruther Cosfeld bắt nhốt bọn họ lại là vì ông ta nhận được tin Jeff Posia đã vượt ngục và vệ sĩ của ông ta bị đánh ngất nên ông ta nghĩ Jeff đang ở đây. Nhưng nếu bây giờ Javier French nhận đã đánh hai vệ sĩ đó thì lại khác. Điều đó chứng tỏ chẳng có Jeff Posia nào cả, Jeff Posia vẫn đang chạy trốn ngoài kia và ông ta có thể để cho bọn họ về. Tuy nhiên, câu trả lời lại khiến cho tất cả mọi người thất vọng.

- Không! – Javier French nói – Tôi chẳng đánh ai hết. Từ lúc vào biệt thư tôi chỉ trốn ở trong góc đó thôi. Lúc ông Cosfeld đây phong tỏa ngôi nhà tôi lại càng không dám ra.

"Haiz!!!" Câu trả lời này của hắn khiến tất cả mọi người đều thất vọng.

Một vài vị khách tức giận bước đến chỗ Javier. Javier sợ hãi lui lại phía sau:

- Các người! Các người định làm gì?

Một người to béo dẫn đầu đám này nói:

- Tại sao mày lại lẻn vào nhà người khác ăn trộm hả? Bạn bè cái kiểu sống lỗi như vậy à? Tao phải dạy cho mày một bài học.

Thế rồi, không cần nói nhiều, cả bọn xông vào đấm đá Javier French.

"Binh! Binh! Bốp! Bốp! Binh! Binh! Binh!"

"Mày chết này! Bố láo bố toét này! Sống lỗi với bạn bè này!"

Những điều này tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy nhưng không ai có ý định can ngăn. Thomas thấy thế và nhăn mặt. Anh ta thừa hiểu bọn họ chỉ tức giận vì câu trả lời của Javier không đúng ý họ thôi chứ họ quan tâm gì tới việc Javier vào ăn trộm hay có quan hệ gì với Harry Cosfeld. Nếu Javier nhận tội có lẽ lúc này đây bọn họ đã có thể được ra về rồi nhưng mà hắn lại trả lời là "Không!" thế có tức không cơ chứ. Đúng lúc đó bọn họ lại để ý đến cái chân đang bị thương của hắn ta, thế là cả đám lao vào "hội đồng" Javier French.

Cuối cùng, sau khi đã hả cơn tức, bọn họ bỏ đi ra chỗ khác để một mình Javier French nằm trên đất với bộ dạng xác xơ trông chẳng khác gì Chí Phèo.

Đến lúc này, Caruther Cosfeld mới nói:

- Mọi người! Qua việc này tôi nhận ra một điều là trong nhà này vẫn còn những chỗ mà tôi chưa tìm đến và có thể Jeff Posia đang ẩn nấp trong những chỗ đó. Tôi đề nghị tất cả các khách khứa hãy giúp tôi tìm ra tên khốn đó. Ai tìm ra được hắn sẽ được thả ngay lập tức.

"WOAAA!!!" Như đám trẻ con vui mừng khi nghe thấy chuông hết giờ học, đám khách khứa rầm rộ cả lên.

Ai nấy đều đi lại tập nập, chỉ có Thomas là đứng yên nhìn khung cảnh đang diễn ra.

*

Sở cảnh sát, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa. Trong văn phòng, Maggie đang lật mở từng trang hồ sơ...

*

Trong biệt thự, mấy người Thomas từ từ ngồi xuống một cái bàn gần đó nhìn tất cả mọi người đang tìm kiếm xung quanh. Sự thật anh ta không nghĩ có thể tìm ra được gì. Caruther Cosfeld rất nôn nóng, ông ta mong muốn được trả thù thế nên ắt hẳn ông ta đã tìm kỹ lắm rồi, làm gì còn chỗ nào nữa, việc Javier French chỉ là tình cờ thôi, làm thế nào lại có thể phát hiện ra thêm kẻ nào ẩn nấp trong ngôi nhà này nữa. Nhưng thực sự thì anh đã nhầm bởi đám khách kia thực sự đã tìm thêm được một kẻ nữa ẩn nấp ở đây. Nhưng kẻ này lại không phải Jeff Posia mà là Ralph Mallory.

*

Sở cảnh sát, Maggie đang lật tài liệu sang trang tiếp theo.

Ralph Mallory, 24 tuổi, chủ một phòng trưng bày tranh. Tính tình nghệ sĩ, bay bổng thích những điều lãng mạn. Cũng là bạn học của Harry từ khi còn học đại học. Không ưa gì Harry, luôn bị hắn đem ra làm trò cười nhưng không bao giờ dám phản kháng.

Anh ta được cho là có động cơ giết Harry khi Judi Cosfeld, vợ của Harry là bạn gái cũ Ralph. Tuy nhiên, gần đây có tin đồn hai người họ lén lút gặp nhau, cũng có tin đồn vợ chồng Cosfeld ly hôn là do anh ta.

Tuy nhiên, cũng giống như Mike Cafoe và Javier French, Ralph không thể nào là kẻ giết Harry được. Bởi lẽ, 1 giờ 40 phút chiều hôm đó anh ta được xác nhận là đang nói chuyện với một bà lão chủ một cửa hàng tiện lợi (anh ta và chủ hàng tiện lợi đó có qua lại đôi chút) camera trong cửa hàng đã ghi được lại mặt của anh ta. 1 giờ 45 anh trở về nhưng tầm 30 phút sau anh ta lại trở lại nói là mình có quên túi xách trong cửa hàng. Cửa hàng tiện lợi đó cách nhà nạn nhân 25 phút đi ô tô, mất 15 phút để đến nhà Jeff Posia. Chính vì thế nếu Ralph muốn giết nạn nhân rồi đem xác đến nhà Posia là điều không thể.

Chính vì thế, Ralph Mallory được loại khỏi diện tình nghi.

*

Tại biệt thư, Mike Cafoe tiến lại gần Ralph Mallory nói:

- Ralph! Sao cậu lại ở đây?

- À! Ờ! Ukm... – Ralph đang bị hai người khách bắt giữ nói – Tôi tới để trộm đồ.

Ôi trời! Tất cả các vị khách đều cảm thấy chán luôn. Họ đều có cùng chung một suy nghĩ: "Cái tay Harry Cosfeld này ăn ở cái kiểu gì mà toàn "bạn đểu" vậy? Bạn mình chết chưa được bao lâu mà đã chạy đến nhà bạn mình ăn trộm rồi! Bởi vậy mới nói trong cái thế giới thượng lưu này chẳng có cái gì gọi là bạn bè hết, chơi theo kiểu lợi ích thôi."

Thomas đứng bên cạnh cũng cảm thấy quái dị. Anh ta đang tham gia cái buổi tiệc kiểu gì thế này. Caruther mời hết mấy ông luật sư nổi tiếng đến. Mấy ông này thì lại đẩy cho nhân viên của mình đi. Rồi đang bữa tiệc thì Caruther nổi hứng bắt giam tất cả mọi người lại. Và kiểm tra khắp căn nhà thì lại phát hiện ra mấy tay bạn của con trai mình lẻn vào ăn trộm. Anh ta đã sống năm nay là 24 tuổi rồi mà chưa thấy cái trường hợp nào nó lại như thế này cả.

Nhưng thôi! Bỏ mấy cái suy nghĩ đó qua một bên. Vấn đề quan trọng bây giờ đó là... Mike tiến lại gần Ralph hỏi:

- Này! Ralph! Có phải cậu là người đã đánh hai bảo vệ có đúng không?

- Không! Tôi chẳng đánh ai hết!

"Haiz!!!" Câu trả lời lại một lần nữa khiến mọi người thất vọng. Nhưng lần này không có ai dỗi hơi chạy đến "hội đồng" Ralph Mallory nữa. Tất cả bọn họ đều quay đi tìm xem còn có kẻ nào trong biệt thự nữa không.

Một lúc sau, không tìm thấy thêm bất kỳ kẻ nào trong biệt thự nữa. Caruther Cosfeld mới nói lớn:

- Được rồi! Mọi người! Qua nhiều lần tìm kiếm, dù đã phát hiện được hai tên trộm lẻn vào đây nhưng lại không thấy Jeff Posia đang ở đâu. Bởi vậy, tôi đề nghị mọi người hãy cởi hết mẹ nó quần áo ra để cho tôi điều tra! Nhanh lên!

- CÁI QUÁI GÌ! – Đám đông lại nhao nhao lên.

Họ lại bắt đầu chửi Caruther các kiểu.

Trong lúc đó, Lunar kéo tay Thomas nói:

- Thomas ơi! Em thấy sợ lắm, hay là chúng ta phản công luôn đi.

- Yên tâm đi! – Thomas quay lại nói – Em sẽ không phải sợ đâu. Em cũng sẽ không phải cởi quần áo trước mắt ai đâu.

- Tại sao?

- Bởi vì...

Cùng lúc đó, sở cảnh sát, Maggie đã gấp bộ hồ sơ lại.

Sở cảnh sát, biệt thự Cosfeld, hai nơi khác nhau, cùng một thời điểm, Maggie và Thomas cùng nói một câu như nhau:

- Anh/ Mình đã hiểu hết toàn bộ vụ án này rồi!

*

Trong bóng tối, một ánh lửa lóe lên, một chiếc bật lửa, ai đó đang mở bật lửa để châm điếu thuốc. Ánh lửa tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ đầu điếu thuốc. Bỏ điều thuốc ra khỏi miệng, kẻ đó bỗng mỉm cười lạnh lẽo rồi mở ra một đôi mắt đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.