Ngày hôm sau, Thomas đứng trước cửa của một ngôi nhà nào đó gõ cửa
“Cốc! Cốc!”
- Ai thế! – Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chủ nhân của ngôi nhà nói ra. – Anh là...
Một người đàn ông hiện ra sau cánh cửa. Đó là nhà báo Tom Evans đã có mặt trong vụ án của Aric Redson.
- Tôi là luật sư đã gọi điện cho anh ngày hôm qua. – Thomas nói và đưa tấm danh thiếp của mình ra.
- À... – Tom Evans cầm danh thiếp và nhớ lại hôm qua đã có người gọi điện muốn gặp mình. Đầu óc hắn ta cuối cùng cũng trở nên linh hoạt. – Nếu tôi nhớ không nhầm anh đã có mặt tại nhà Redson hôm Aric Redson bị giết đúng không nhỉ?
- Đúng vậy! – Thomas trả lời.
Đứng ở ngoài không tiện, Tom Evans đành mở to cửa ra.
- Mời vào!
Thomas bỏ giày và bước vào nhà Tom. Khi đã ngồi xuống và uống chén nước. Tom Evans liền hỏi:
- Vậy... Điều gì đã khiến một luật sư như anh đến gặp tôi nào?
Thomas trả lời:
- Như những gì hôm qua đã nói trên điện thoại, tôi muốn biết những gì anh biết về vụ ám của gia đình Redson.
Tom Evans tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tất cả mọi thứ tôi đều đã nói với cảnh sát rồi! Hôm đấy, tôi bị nhốt ở trong phòng suốt chứ có biết gì đâu.
- Tôi biết! – Thomas nói – Nhưng tôi cũng không biết rõ thông tin bên cảnh sát nên có có một số điều tôi vẫn cần phải hỏi anh.
Tom Evans càng lúc càng không hiểu mục đích Thomas đến đây. Hắn ta nhìn Thomas thật kỹ.
- Anh muốn nói tới điều gì?
- Như là tại sao anh lại biết việc nhà Redson bị tống tiền mà đến phỏng vấn.
Tom Evans mỉm cười:
- Anh luật sư! Đó là kỹ năng nhà báo của tôi, tôi phải nói với anh thế nào đây?
- Tôi muốn biết sự thật!
Thomas vừa nói vừa chuyển một tờ tiền đến chỗ Tom Evans. Đây là một nguyên tắc trong giới nhà báo, nếu muốn mua thông tin thì phải trả tiền. Tom Evans nhận lấy tờ tiền và thở dài:
- Tôi có nói thì anh cũng không tin đâu!
- ...
- Có người đã gọi tôi đến nhà Redson nên tôi mới có mặt ở đó hôm ấy
- Có người? – Thomas bất ngờ - Ai cơ?
- Làm sao tôi biết được! – Tom Evans nói bằng một giọng chán nản – Tự nhiên có một bức thư không tên được đặt vào hòm thư nhà tôi thôi. Bức thư viết là gia đình Redson đang bị tống tiền bởi thám tử bóng đêm Ma cà rồng nếu tôi muốn săn tin thì đến đó mà tìm. Ma cà rồng là nhân vật tin đồn đang nổi tiếng gần đây bảo sao tôi lại làm theo lời bức thư đó.
- Ma cà rồng nổi tiếng lắm sao? – Thomas hỏi.
- Trong những tin đồn về truyền thuyết thành thị thì hắn nổi tiếng thật nhưng nếu anh tra google thì cũng không có nhiều thông tin về hắn đâu.
Thomas chuyển đến Tom một tờ tiền nữa.
- Anh chuyên tìm hiểu về thám tử bóng đêm đúng không? Anh có biết thêm gì về Ma cà rồng không?
Tom Evans lắc đầu thở dài:
- Tôi có thể nói cái gì đây! Những gì tôi biết thì cảnh sát cũng biết rồi. Hắn có đôi mắt đỏ và luôn tống tiền hung thủ trong những vụ án mà hắn phá được.
- ...
- Nhưng có một điều này tôi nghĩ cảnh sát không biết. Anh có biết tại sao hắn có thể thoát được khỏi cảnh sát dễ dàng thế không?
- Tại sao? – Thomas chăm chú lắng nghe.
- Hắn là một nhà khoa học. – Tom Evans nói – Hắn luôn dùng những phát minh của mình để trốn thoát khỏi cảnh sát.
- Nhà khoa học? – Thomas ngạc nhiên – Anh lấy đâu ra thông tin này.
Tom Evans mỉm cười:
- Tôi là một nhà báo mà! Tôi luôn có những nguồn tin bí mật.
- ...
- À! Mà anh có biết tin này không? Trong thành phố có một quán bar kỳ lạ chuyên bán những thông tin cho người tìm đến. Không cần biết là người đến hỏi về gì chủ quán đó cũng có thể trả lời được hết.
Đồng tử của Thomas mở to ra.
- Anh nói quán bar đó ở đâu?
- Anh muốn đến đó ư? – Tom Evans nói – Tốt nhất là anh đừng nên đến đó làm gì. Chỉ những người được lựa chọn của định mệnh mới có thể tìm đến được thôi.
- Huh... – Thomas không hiểu.
- Tôi cũng chưa đến đó bao giờ chỉ nghe kể lại thôi nhưng chủ quán là một người rất quái dị. Để được ông ta trả lời câu hỏi không phải đơn giản đâu.
Thomas vừa nói vừa chuyển một tờ tiền đến.
- Hãy nói cho tôi biết chỗ đó.
Tom Evans thở dài. Cuối cùng, Thomas cũng có được địa chỉ và xin phép được ra về.
***
Nhà Redson, bây giờ là 8 giờ sáng, cả gia đình tập trung quanh bàn ăn trong bữa sáng. Không ai nói với ai một lời nào. Tất cả mọi người đều có một biểu cảm khác nhau. Chỉ trong một thời gian ngắn hai người bị chết, một người bị bắt, một người bất tỉnh và một người mất tích, là bất kỳ ai thì cũng không thể thản nhiên như không có chuyện gì được. Không khí im lặng bao trùm, tưởng chừng chỉ có thể nghe thấy tiếng dao dĩa lách cách trên bàn ăn, tiếng “sột soạt” của quần áo trên người mỗi khi cử động. Bầu không khí ngột ngạt này cũng kết thúc khi bữa ăn kết thúc.
Kết thúc bữa ăn, Emily là người đầu tiên chạy ngay về phòng. Sau ngày hôm qua, bà ta là người bực tức nhất. Có nằm mơ bà ta cũng không ngờ Grimmer, cái ông chồng nhát cáy của bà ta, lại dám ngoại tình và còn dám giết người. Như chỉ đợi cảnh sát vừa đi khỏi Emily đã nổi cơn điên lên. Bà ta khóc lóc, đập phá, bà ta đem hết đồ của Grimmer ném vung vỡ hết cả. Nhưng dù bà ta đập phá thế nào cũng chẳng ai quan tâm. Brian chết, Sharon mất tích, Jennie thì lên cơn đột quỵ bất tỉnh, ai còn hơi sức đâu để lo cho bà ta. Thậm chí Danniel còn nghĩ trong đầu “Sao bà ta vẫn còn đủ sức mà đập phá nhiều thế nhỉ?”. Tuy nhiên, cũng đâu thể nào để bà ta khóc lóc kêu ca mãi như thế được. Bà ta khóc lóc như thế nào thì kệ nhưng cũng phải để cho người khác được yên chứ. Không có cách nào khác Harmond Redson đành bảo Skye chạy ra an ủi mẹ nó.
Tại sao lại là Skye? Harmond Redson cũng chẳng biết nữa. Có lẽ ông ta cho rằng chẳng thể trông đợi gì từ ba đứa Hayley, Wendy và Nate. Thật vây, bố vừa bị bắt, mẹ đang nổi điên lên mà mặt cả ba đứa cứ tỉnh bơ chả có một chút cảm xúc gì. Thậm chí cả ba đứa còn rủ nhau ai về phòng nấy để tránh bị làm phiền. Nhiều lúc Harmond thật sự không hiểu ba đứa này có thật sự là con của Emily và Grimmer sinh ra không nữa, chúng dường như chẳng có chút cảm xúc gì với bố mẹ chúng mà bố mẹ chúng cũng chả quan tâm gì. Trong số bốn đứa con của Emily thì chỉ có Skye là đứa ngoan hiền nhất. Nó im lặng, nó không nói gì, nó xấu hổ vì bố mẹ và các chị nó, thế nên Harmond mới nhờ nó, ông ta gọi Skye ra rồi bảo:
- Cháu vào xem mẹ cháu thế nào?
Miệng ông ta nói vậy nhưng thật ra ông ta nghĩ rằng: “Cháu bảo mẹ cháu bớt bớt cái miệng lại cái, cái nhà này còn chưa đủ loạn, chưa đủ mất mặt hay sao?”
Skye muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng cô ta chỉ cầm tới một ly nước, cho viên thuốc ngủ vào cho mẹ cô uống. Emily làm gì có tâm trạng để uống nước nhưng bà ta gào khóc nãy giờ cũng thấy khát nên cầm luôn cái ly uống một mạch. Emily ngủ được một chút, cả nhà tạm thời được im lặng.
Tuy vậy, Emily không phải người duy nhất có vấn đề phải đau đầu. Sáng nay, Rusel không có mặt tại bữa sáng. Anh ta đã ngồi bên giường mẹ mình từ đêm hôm qua. Đến sáng Rusel lại đút cháo cho Jennie. Anh ta cũng chẳng biết cứ bất tỉnh thế nào thì thức ăn có vào trong người bà được không nhưng bác sĩ bảo vậy nên anh ta cứ làm thế. Có thể nói vất vả nhất lúc này là Rusell. Bố mất, mẹ đột nhiên đột quỵ, anh ta đột nhiên chẳng biết phải làm sao. Nhưng điều anh ta lo sợ nhất lúc này không phải là tình trạng của mẹ mình mà là Harmond. Đúng! Harmond Redson, anh trai của mẹ anh, ông bác độc tài và chủ cái gia đình này. Sẽ không có chuyện gì nếu như hôm qua Jennie không buột miệng “Đây là quả báo”. Nếu bây giờ Jennie tỉnh lại cảnh sát chắc chắn sẽ hỏi mẹ anh lý do tại sao lại nói như vậy. Đến lúc đó phải trả lời sao đây? Harmond Redson lúc này đang nghĩ gì? Liệu ông ta có nghĩ mẹ anh không tỉnh lại là một điều tốt hơn không? Anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Bữa ăn kết thúc, Skye nhìn sang phía Daniel, Daniel đang ngậm chiếc thìa ở trong miệng bất giác gặp ánh mắt của Skye. Anh ta đột nhiên có phản ứng. Đột nhiên Skye cảm thấy khó thở với bầu không khí xung quanh. Trong khi Daniel bỏ chiếc thìa ra khỏi miệng, Skye đã đứng lên và kéo tay Daniel.
- Daniel! Đi với chị một chút!
Daniel đứng lên nhìn những người xung quanh, có vẻ chả có ai để ý đến họ hắn ta cũng rời khỏi ghế và đi theo Skye.
***
Trong lúc đó, trên đường quốc lộ, Maggie và Weevils đang lái xe tới địa điểm trên bản đồ. Weevils đang lái xe còn Maggie đang gác chân lên ngồi ở ghế đằng sau.
Được một lúc, họ dừng xe ở một nơi cây cỏ rậm rạp. Cầm theo bản đồ, Weevils bước ra khỏi xe. Anh ta nhìn ngang nhìn dọc và ngồi xuống.
- Rõ ràng bản đồ chỉ đến đây nhưng lại chẳng có gì nhỉ?
Maggie từ trong xe ra theo sau.
- Cậu có mang theo xẻng chứ?
- Cô muốn đào chỗ này lên ư? Như là đào kho báu à?
Maggie chống tay vào hông và nhìn lên trời.
- Không thử sao biết!
Ngay lập tức, hai người lấy hai chiếc xẻng trong cốp xe và đào vào địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Được lúc, cả hai dừng lại. Xẻng của Maggie chạm vào một thứ gì đó. Cô lấy xẻng hất chỗ đất quanh đó ra. Đó là một bàn tay. Thứ chôn dưới đất là một xác chết.
***
Nhà Redson, Daniel đang nằm trên gác mái. Tại sao lại là gác mái? Hắn cũng không biết nữa. Có lẽ là tự nhiên hắn chẳng muốn làm gì nữa nên hắn nằm ở đây thôi. Skye muốn nói chuyện với hắn. Nói chuyện gì? Thật ra cũng chả có chuyện gì to tát. Chỉ là cô lo nghĩ, cô lo sợ. Kể từ khi bức thư tống tiền được đưa đến và rồi vụ án xảy ra, cô đều có một cảm giác gì đó không ổn. Một cảm giác khó nói thành lời. Cô luôn cho rằng những người lớn trong gia đình đang có việc gì đó giấu bọn họ. Và càng ngày cô càng cho rằng cảm giác của mình là đúng nhưng cô lại chẳng biết nói với ai. Cô không thể nói với Russell vì hiện tại anh ta đang có quá nhiều việc phải lo rồi. Cô cũng không thể nói với Daniel vì cô biết hắn thần tượng bác Harmond của hắn như thế nào, chắc chắn hắn sẽ không nghe đâu. Nhưng cô biết nói với ai đây. Cái cảm giác này thật khó chịu khi phải giấu kín trong lòng. Cuối cùng, cô cũng nói với Daniel. Đúng với suy nghĩ của cô hắn chẳng thèm nghe hết những gì cô nói mà bỏ đi giữa chừng. Hắn buồn bực đi trên hành lang. Hắn nhớ lại những gì Skye nói. Hắn không nghĩ Harmond và mọi người trong nhà có thể làm cái gì khủng khiếp nhưng bí mật, có thể họ có bí mật gì đó giấu con cháu như những gì Skye nói. Nghĩ tới Skye, hắn thấy con mèo của Skye chạy ngang qua, hắn đi theo con mèo. Hắn không ưa con mèo này nhưng Skye lại cứ ôm lấy nó khư khư nên hắn cũng cảm thấy không ghét nó nhiều lắm. Con mèo chạy vào phòng, đó là phòng đọc sách của Harmond. “Nó mà làm rơi thứ gì thì bác Harmond sẽ nổi điên lên mất.”. Nghĩ vậy, hắn toan vào phòng và xách tai con mèo ra. Nhưng khi vào phòng hắn lại chẳng thấy con mèo đâu hết. Nhìn ngang nhìn dọc cuối cùng hắn nhìn lên trên. Một cánh cửa được mở ra trên trầ nhà. Đúng rồi! Đây là tầng cao nhất của ngôi nhà mà, vậy thì phải có gác mái chứ nhỉ? Phòng đọc sách gần như là nơi được Harmond trưng dụng nên Daniel đã không để ý đến điều này. Hắn ta lấy chiếc thang gần đó và đi lên gác mái. Chả thấy con mèo đâu, Daniel chán nản lại nằm luôn tại đây.
Ở cách đó mấy phòng, Sarah Jones và Tina Watson đang quét dọn đồ đạc. Dù có người chết hay có người phạm tội bị bắt thì họ vẫn cứ phải làm việc như thường lệ. Hai người này thường vừa lau dọn vừa nói chuyện. Hôm nay, Sarah có rất nhiều chuyện để nói. Cô kể lại việc cô nằm mơ thấy Brian hiện về. Cô vốn là người đầu tiên phát hiện ra cái chết của Brian cộng thêm cái tính hay tưởng tượng của cô khiến cô thực sự ngủ không ngon giấc. Hai người nói chuyện với nhau về một vài điều nữa. Tất cả đều là những điều không quan trọng. Mọi việc cứ thế cho đến khi Sarah làm đổ cái xô nước lau nhà xuống người Tina. Chuyện là thế này, Sarah đang lau mấy bức tượng ở trên bàn, cô ta lấy cả xô nước lau sàn đặt lên ghế. Tina đang lau sàn thì cái xô đổ xuống. Vậy là xô nước đổ cả và người Tina. Cũng may là lúc đó Tina đang đứng lên nên chỉ có quần áo cô bị ướt chứ không nước đã đổ hết lên đầu cô rồi. Thấy bộ dạng của Sarah, Tina vội bảo là cô không sao chỉ là phải đi thay lại quần áo. Thế là cô ta ra khỏi phòng. Một điều may mắn nữa là, cô ta vừa ra khỏi phòng thì cô gặp ngay bà Army đang đẩy một chiếc xe đi. Cô biết đó là xe quẩn áo. Cứ đúng giờ là bà Army lại đi từng phòng để thu dọn quần áo đem đi giặt. Tiện đường cô lại hỏi bà Army đã lấy quần áo ở trong phòng cô chưa. Bà Army nói là rồi thế là cô lấy trong cái xe ra bộ quần áo của mình.
- Là quần áo cũ đó. – Bà Army nói.
- Không sao đâu! Đằng nào thì tôi cũng đang lau dọn mà. – Tina nói và cầm bộ quần áo đi.
Trên gác mái, trong phòng đọc sách, Daniel đang nằm gác tay lên trán suy nghĩ. Mèo thì chả thấy đâu, hắn chỉ phát hiện ra trên gác mái này là một nơi rất thoải mái để nằm nghỉ. Vậy là hắn nằm luôn. Cái tính hắn là vậy. Nằm không có gì hắn lại suy nghĩ. Suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Tất nhiên là những suy nghĩ này chẳng đi đến đâu.
- Bố thì bị bắt, mẹ thì nổi điên lên. – Daniel nghĩ về Skye rồi lẩm bẩm nói ra miệng. – Haiz... – đến đoạn hắn không suy nghĩ nữa và ngồi dậy.
Đột nhiên hắn nghe có tiếng gì đó và có phản ứng. Đó là tiếng cửa đóng lại. Có người đã vào phòng, Daniel quay người lại nhìn qua khe hở trên gác mái nhìn xuống căn phòng. Là Tina Watson. Cô ta đang làm gì? Daniel mở to mắt. Tina đang cởi bỏ trang phục của mình. Thấy căn phòng không có người nên Tina vào tạm để thay quần áo. Mắt Daniel mở to. Đôi bàn tay hắn run run bấu víu vào lớp bề mặt trên gác mái.
- A! – Tina bỗng quay lại khi thấy tiếng động.
Daniel giật mình lùi lại theo phản xạ. Con mèo của Skye từ giá sách của Harmond nhảy ra. Tina thở phào và tiếp tục thay quần áo. Daniel cũng thở phào và hắn ta lại tiếp tục dí sát mắt vào chiếc lỗ nhỏ nhìn xuống căn phòng.
***
Trong lúc này, Maggie đang đứng tại địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Maggie đang đứng tại cái hố do mình đào lên. Thi thể đã được pháp y đưa đi. Weevils đến đứng bên cạnh Maggie.
- Nạn nhân là David Mesney, 48 tuổi, một họa sĩ nổi tiếng mất tích cách đây một năm trước đã được người nhà báo với cảnh sát.
- Tìm ra được danh tính nạn nhân nhanh vậy sao?
- Trên người nạn nhân có đem theo giấy tờ. Chúng ta vẫn chưa liên lạc được với người nhà nạn nhân nhưng theo lời khai của người nhà nạn nhân một năm trước, trước khi mất tích nạn nhân có những biểu hiện rất lạ.
- Lạ? Lạ là như thế nào?
Weevils nói:
- Nạn nhân vốn có một phòng tranh và có vẽ một bức tranh mà ông ta rất ưng ý. Ông ta đã đem nó ra phòng triển lãm nhưng trước khi mất tích ông ấy lại cất nó đi.
Nghe đến đây Maggie bỗng trầm ngâm.
- Bức tranh à?
***
Nhà Redson, Russell lo lắng đi trên hành lang. Từ phòng đọc sách, Daniel cầm con mèo bước ra. Đang đóng cửa, Daniel nhìn thấy Russell bước tới.
- Ủa? Russell! – Daniel cầm con mèo quay ra hỏi. – Bác Jennie thế nào rồi?
Trước câu hỏi của Daniel, Russell mỉm cười một cách chán nản.
- Vẫn vậy! Anh không biết bà ấy có tỉnh lại được không nữa.
Daniel cầm con mèo bằng cả hai tay đi theo Russell nói:
- Anh đừng suy nghĩ! Sớm hay muộn thì bác ấy cũng tỉnh lại thôi.
Russell và Daniel đi với nhau xuống tầng dưới, nói với nhau 1,2 câu. Cuối cùng Russel nói khi hai người cùng nhau xuống dưới nhà.
- Em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Daniel dường như có chút không hiểu câu hỏi này của Russell.
- Thì cảnh sát sẽ bắt được hung thủ thôi.
- Ukm... – Lần đầu tiên dường như Russell không thể mở lời. – Em nghĩ ai sẽ là người chết tiếp theo.
- ... – Daniel không nghĩ Russell sẽ hỏi như vậy và cũng không biết phải trả lời ra sao.
- Em có nghĩ nếu ngày mai người chết là em thì sẽ thế nào chưa?
- ... – Daniel lắc đầu – Chưa từng nghĩ tới.
- Ukm... Phù... – Russell mỉm cười thở dài như muốn che lấp đi sự gượng gạo, rồi anh ta nói sang chuyện khác. – Gia đình chúng ta gặp vấn đề thật rồi... Chúng ta đều là cháu của bác Harmond. Bác ấy không có con cái nên... có lẽ em cũng biết cả rồi... bác ấy muốn để lại di sản của mình cho chúng ta. Anh biết rõ bác ấy sẽ không chọn đám chị em Hayley đâu. Vậy chỉ còn lại hai chúng ta... Nếu bây giờ anh xảy ra chuyện gì thì chắc chắn em sẽ là người thừa kế rồi... Đến lúc đó mong em hãy để mắt tới mẹ anh một chút.
Russell nói bằng một giọng rất thân tình nhưng không hiểu tại sao Daniel lại cảm thấy không ổn trong lời nói của anh ta. Russell vẫn đi chỉ có Daniel dừng lại.
- Russell, anh đang nói cái gì vây? Anh sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?
Russell quay lại nhưng anh ta không nhìn vào mắt Daniel nói:
- Chỉ là giả dụ thôi. Chúng ta đâu biết được ngày mai sẽ thế nào chứ.
- Ôi trời! – Daniel thả con mèo xuống đất. – Sao anh phải lo nghĩ nhiều vậy? Cũng có thể người chết tiếp theo sẽ là em lắm chứ.
Russell không nói gì cho đến khi Daniel đi hẳn, Russell mới thở dài và rút ra trong túi một thứ.
- Không đâu, Daniel à! Linh cảm của anh thường không sai! – Anh ta nói một mình và lật khẩu súng trong lòng bàn tay.
***
Một nơi khác, Maggie đang bước đi trong phòng triển lãm tranh. Một người đàn ông đang đứng đó với những bức tranh và khung tranh được để la liệt trên bàn.
- Đây là ông Hair Rocco, người hợp tác cùng David Mesney trước khi ông ấy biến mất. – Weevils giới thiệu với Maggie.
- Hân hạnh được gặp, ông Rocco. – Maggie bắt tay Rocco và nói, - Ông có thể cho tôi xem bức tranh đó được không?
- Tất nhiên rồi! – Ông Rocco liền dựng một bức tranh đang được đặt trên bàn lên. – Đây là bức tranh “Thiếu nữ trong rừng hoa”.
Maggie và Weevils đều nhìn lên bức tranh. Đó là một bức tranh vẽ chân dung một cô gái có vết bớt hình con bướm ở cổ và khung cảnh phía sau là một rừng hoa.
- Ông Mesney nói đã mời cô gái này ngồi để vẽ trong suốt 30 ngày. – Ông Rocco nói – Lúc xem bức tranh tôi thật sự bất ngờ.
Maggie trầm ngân nhìn vào bức tranh rồi nói.
- Ông Rocco! Ông có biết cô gái trong bức tranh là ai không?
- Cái đó làm sao tôi biết được, có thể Mesney đã gặp cô ấy ở đâu đó và mời cô ấy làm người mẫu cho ông ấy vẽ hoặc cũng có thể là một người nào đó mà ông ấy quen mà tôi không biết.
Maggie tỏ vẻ thất vọng. Ông Rocco nói tiếp.
- Nhưng nếu cô muốn xem thêm bức tranh về cô gái này thì tôi có đấy!
Maggie bỗng ngạc nhiên.
- Ông có ư! Không phải chỉ có mỗi bức tranh này thôi sao?
Ông Rocco dẫn Maggie và Weevils vào trong một nhà kho rồi nói.
- Ông Mesney thường vẽ nhiều bức tranh về cùng một chủ đề và chọn bức đẹp nhất ra trưng bày, những bức còn lại cất vào kho.
Ông Rocco lôi ra một chiếc hộp lớn. Ông mở chiếc hộp ra và nói:
- Đây rồi! Mọi người xem chính là bức này.
Ông Rocco lôi một bức tranh ra cho Maggie và Weevils xem, còn mấy bức nữa đều vẽ về cô gái được đặt lên sàn nhà. Maggie nhìn vào bức tranh và quay sang nói với Weevils.
- Weevils! Cậu nhìn này! Trên cổ của cô gái không hề có vết bớt hình con bướm.
Ông Rocco thấy thế cũng nhìn vào.
- Tôi xem nào! Đúng vậy! Vì mấy bức này được cất vào trong kho nên tôi cũng không để ý lắm.
- Nhưng tại sao nhỉ? – Weevils nói – Tại sao ở bức tranh trưng bày trên cổ cô gái có vết bớt mà ở đây lại không có.
Weevils nói nhưng Maggie dường như không nghe, người cô cứng đờ tay cô nắm chặt nhìn vào bức tranh trên tay mình.
***
- Ý cô là David Mesney đã đạo cắp bức tranh đó đem đi trưng bày. – Phil Hale nói với Maggie trong phòng làm việc.
- Đúng thế! Không phải đạo cắp mà là ăn cắp luôn. – Maggie nói – Hình con bướm ở trên cổ của cô gái không phải là vết bớt mà là bóng của một con bướm đè lên cổ của cô ấy. Người họa sĩ khi vẽ tranh đã không để ý nên vẽ luôn vào.
Phil nói:
- Nhưng không phải cô gái đó ngồi yên cho Mesney vẽ trong nhiều giờ sao? Cái bóng của con bướm sao cứ ở trên cổ cô ta được.
- Bởi vì không có ai ngồi yên trong mấy tiếng đồng hồ hết. Nếu tôi đoán không nhầm thì là như thế này: Người họa sĩ vẽ ra bức tranh này đã dùng máy ảnh chụp lại hình cô gái rồi đem về nhà phóng to lên để vẽ nên đã vẽ luôn hình con bướm lên cổ cô gái. Nhưng Mesney lại nói là cô gái đó đã làm mẫu cho ông ta trong nhiều giờ đồng hồ chứng tỏ ông ta đã nói dối. Ông ta không phải người vẽ bức tranh này. Trước lúc mất tích, ông ta bảo cất bức tranh này đi chứng tỏ đã có vấn đề xảy ra. Có thể người họa sĩ vẽ ra bức tranh này đã biết được sự thật là bức tranh của mình bị ăn cắp. Nhưng nếu đúng thật là người họa sĩ đó biết bức tranh của mình bị anh cắp sao anh ta không có phản ứng gì. Không báo cảnh sát cũng không đến phòng tranh của Mesney làm ầm lên. Chỉ có khả năng là kẻ đó chính là hung thủ đã giết chết Mesney.
Phil Hale nghe thế chợt hiểu ra.
- Vậy... đó chính là hung thủ.
- Đó chỉ là giả thuyết thôi... – Maggie nói – nhưng cho đến giờ thì đó là giả thuyết khả quan nhất.
- Nhưng... người họa sĩ đó là ai?
Maggie lấy ra một danh sách.
- Tôi nghĩ có thể đó là một họa sĩ có vị thế kém hơn Mesney. Anh ta nhờ Mesney xem hộ những bức tranh của mình mà không biết Mesney đã ăn cắp bức tranh của anh ta. Khi biết được sự thật họa sĩ đó đã gọi Mesney ra nói chuyện và giết chết Mesney. Tôi đã nhờ Weevils điều tra những họa sĩ từng làm việc vưới Mesney trước khi ông ta mất tích.
Maggie mở danh sách ra.
- Có một cái tên tôi nghĩ ông sẽ chú ý.
Phil nhìn vào danh sách Maggie để trên bàn rồi lại nhìn lên Maggie.
- Russell Redson! – Phil nói.
Cái tên có trong danh sách chính là Russell Redson.
***
Trưa hôm đó, trong gia đình Redson, bữa trưa đã được dọn ra. Tina và Sarah đạng dọn đồ ăn lên bàn. Daniel ngồi trên ghế, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tina Watson. Tự nhiên Tina tỏ ra lúng túng, cô cảm nhận được ánh mắt khác lạ mà Daniel nhìn mình. Cô quay sang Daniel hỏi:
- Cậu Daniel! Cậu có cần tôi làm gì không?
- Huh... – Đôi mắt Daniel bỗng nhiên mở to, một chút bối rồi. Daniel chuyển hướng nhìn sang đĩa thức ăn của mình. – Không! Không có gì đâu. – Vừa nói hắn vừa cầm dao cắt miếng thịt trên đĩa.
Bữa ăn còn chưa kết thúc, một lát sau, bà Army chạy vào.
- Ông chủ! Cô cảnh sát...
Bà Army chưa nói hết câu, Maggie cùng những cảnh sát khác đã bước vào.
- Không phải chứ! – Gia đình Redson không ai thấy vui mừng khi thấy cảnh sát.
Tỏ vẻ tức giận Daniel bỏ con dao trên tay xuống.
- Sao cứ phải nhằm đúng lúc nhà người ta đang dùng bữa mà đến vậy?
Trái với sự tức giận của Daniel những người khác lại có những phản ứng khác nhau.
Harmond Redson từ tốn bỏ dao xuống.
- Cô cảnh sát, có phải vụ án có tiến triển mới không?
- Không phải! – Maggie đáp.
Skye lo lắng hỏi.
- Có phải bố tôi ở trong tù có vấn đề gì không?
- Không phải! – Maggie nói.
Daniel cố gắng kiềm chế để không tức giận.
- Thế rốt cuộc cô đến đây để làm gì?
Lúc này Maggie tới trước mặt Russell giống hệt như lúc cô đến bắt Grimmer đi hôm trước.
- Anh Russell Redson, tôi muốn mời anh về sở cảnh sát để phối hợp điều tra một vụ án khác.
- Vụ án khác? – Russell nói bằng một giọng rất tự nhiên bình thản.
- Đúng vậy! – Maggie gật đầu – Vụ án họa sĩ David Mesney bị giết, chắc anh cũng biết ông ấy.
- Không phải chứ! – Daniel đứng lên – Cô thanh tra, chúng tôi mời cô đến để giúp chúng tôi bắt tên tống tiền kia vậy mà các người điều tra kiểu gì lại quay hết lại bắt hết nhà chúng tôi là như thế nào?
- Chúng tôi không bắt! – Maggie quay sang Daniel nói – Chúng tôi chỉ mời anh Russell về để hỗ trợ điều tra.
- Điều tra... – Russell mỉm cười – Không cần phải vất vả vậy đâu, cô thanh tra à! – Vừa nói Russell vừa đưa tay vào trong túi áo trong của mình. – Vì tôi... vì tôi... – Tay anh ta rút ra – chính là kẻ đã giết tên khốn nạn đó. – Vừa nói xong Russell rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu.
- A... a... a... – Cả đám Hayley, Wendy và Nate kêu lên.
Maggie lùi lại.
- Russell! Đừng làm chuyện dại dột
Im lặng. Russell quay sang Daniel nói:
- Daniel! Có còn nhớ những gì chúng ta đã nói với nhau không? – Vừa nói Russell vừa cho khẩu súng vào miệng. – Hãy bảo vệ mẹ anh.
- Không! – Daniel hét lên.
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên.
- A... a... a... – Cả đám Hayley hét lên còn Skye úp mặt vào lòng bàn tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]