Trong lúc đó, tại một căn phòng khác, Maggie đang nói chuyện với Raven.
- Cái gì? Hung thủ là cô giúp việc đó! – Raven thốt lên.
- Nào! – Maggie đang nằm trên ghế bộ dạng nhìn rất khó coi. – Làm gì mà cậu nói to thế, muốn cả tòa nhà này biết hay sao?
- Nhưng... nhưng... nhưng... – Raven nói không lên lời. – Nếu đã biết cô ta là hung thủ sao cô không bắt luôn cô ta đi hoặc cũng phải cho người theo dõi cô ta chứ. Cô ta đâu rồi... Cô giúp việc đâu rồi...
Trái với thái độ của Raven, Maggie vẫn bình tĩnh:
- Bắt cô ta thì làm được gì? Thứ nhất, tôi chưa hiểu toàn bộ vụ án này, tôi hiểu gần hết nhưng chưa hết hoàn toàn. Thứ hai, tôi chưa có bằng chứng. Nếu bây giờ tôi bắt cô ta lại thì chúng ta cũng sẽ phải thả cô ta ra thôi. Khi đó chuyện gì sẽ xảy ra, Harmond Redson sẽ biết cô ta là hung thủ và sẽ tìm cách giết cô ta, mọi chuyện sẽ càng trở nên tệ hơn thôi.
- Nhưng... cũng đâu thể nào không làm gì. Giờ này có khi cô ta đang tìm cơ hội giết Harmond Redson rồi.
Không trả lời câu hỏi của Raven, Maggie lái sang chuyện khác:
- Raven này, cô nghĩ Ma cà rồng là nam hay là nữ?
- Nam... nữ... tôi đoán hắn phải là nam chứ.
- Đúng thế! Dù tôi chưa nhìn thấy mặt hắn bao giờ nhưng tôi không nghĩ hắn là nữ đâu. Ấy vậy mà hung thủ trong vụ này lại là nữ thế thì Ma cà rồng không phải hung thủ trong vụ án này rồi.
- Nhưng hắn có thể cải trang mà... Đúng rồi, cô giúp việc đó chính là Ma cà rồng cải trang thành.
- Đúng là cô có thể nghĩ như thế, nhưng tôi hỏi cô một câu nhé, nếu cô tống tiền một kẻ nào đó nhưng kẻ đó lại báo cảnh sát thì cô có đi giết chết kẻ đó không? Không đúng không? Nếu là tôi, tôi chỉ cần gửi hết những tội ác của gia đình Redson cho cảnh sát là xong. Vậy nên vụ này không phải do Ma cà rồng gây ra rồi.
Raven suy nghĩ một lúc:
- Điều này chúng ta đã thảo luận ở sở cảnh sát rồi nhưng chúng ta tạm bỏ qua vì không biết suy nghĩ thật của Ma cà rồng là gì.
- Đúng vậy! – Maggie gật đầu và ngồi lại ngay ngắn. – Nhưng nếu như cô hiểu hết vụ án này cô sẽ thấy hung thủ đã chuẩn bị sẵn từ đầu rồi. Ngay từ đầu bức thư tống tiền đó chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn mà thôi.
Raven suy nghĩ xong lại cảm thấy không đúng:
- Khoan đã! Tôi đang hỏi cô tại sao lại không bắt hung thủ cơ mà, sao cô lại lái sang chuyện này?
Maggie mỉm cười:
- Có một chuyện này tôi chưa nói với cô. Hôm qua, tôi đã nói chuyện với anh bạn luật sư của tôi. Anh ta nói rằng đã gặp một người đàn ông với đôi mắt đỏ lởn vởn quanh đây.
- !!!
- Đúng vậy! Hung thủ trong vụ án này không phải Ma cà rồng nhưng đôi mắt đỏ thì chỉ có một mình Ma cà rồng có thôi. Vậy vụ án này không phải do Ma cà rồng gây ra thì hắn lảng vảng quanh đây làm gì? Cuối cùng tôi đã hiểu, vụ này không phải do hắn gây ra nhưng hung thủ trong vụ này đã mượn danh của hắn để hành sự nên hắn đến đây để điều tra.
- ...
- Nếu tôi đoán không nhầm Ma cà rồng đã cải trang thành ai đó trong nhà này. Có thể hắn định đợi đến khi Tina Watson giết Harmond Redson sẽ nhảy ra và vạch trần cô ta chăng? Cô thấy đó, nếu tôi bắt Tina Watson thì coi như xong rồi. Chúng ta sẽ không có bằng chứng nên chúng ta sẽ phải thả cô ta ra, cô ta sẽ vẫn lên kế hoạch để giết Harmond, ngược lại Harmond Redson sẽ biết cô ta là hung thủ nên sẽ tìm cách giết cô ta, Ma cà rồng biết rằng cảnh sát đã “nhắm vào” Tina Watson rồi, hắn đã được “giải oan” rồi thế nên hắn không nhất thiết phải lộ diện nữa. Tuy nhiên, nếu chúng ta cứ để yên cho mọi việc diễn ra Ma cà rồng sẽ xuất hiện để “giải oan” cho hắn, chúng ta sẽ có cơ hội để tóm gọn cả bọn: Tina Watson, tập đoàn Redson và Ma cà rồng.
Raven cuối cùng cũng hiểu ra mọi việc.
- Cô muốn nói Ma cà rồng đã cải trang thành một người trong gia đình Redson.
- Đúng vậy! Hãy nói với tất cả mọi người: lát nữa kẻ nào ngăn Tina Watson lại và phá án thì kẻ đó chính là Ma cà rồng.
***
Trở lại với chỗ của Daniel, Tina nói:
- Cậu muốn nói về số “96” trong áo của ông Aric hả?
- Đúng! Khi cảnh sát khám nghiệm thi thể đã phát hiện ra hai thứ. Một là tấm vé dự thi âm nhạc, hai là mẩu giấy với con sô “96”. Nếu tôi đoán không nhầm trong lúc giặt quần áo cô đã lén cho tấm vé âm nhạc vào trong áo mà không cho bác tôi biết, dù sao cô cũng giặt quần áo mà việc đó với cô đâu có khó. Cô để tấm vé ở túi áo trong của nên bác tôi đã không để ý, bác tôi là hạng người đãng trí như thế đấy, chỉ cần không phải là túi áo mà bác ấy cho tay vào thì bác ấy sẽ không bao giờ biết trong túi áo có những gì. Còn lý do bác ấy mặc chiếc áo đó đúng vào hôm đó là do nó có màu đen, có lẽ cô đã bảo bác ấy mặc cái áo đó để dễ bề lẩn trốn trong bóng đêm. Hôm xảy án mạng bác tôi đã mặc chiếc áo đó mà không biết có một tấm vé trong áo của mình đúng như cô dự tính. Thế nhưng còn con số “96”, nó có ý nghĩa gì? Tôi suy nghĩ mãi cuối cùng cũng hiểu ra.
- ...
Daniel dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Thật ra những điều này chỉ là sự tưởng tượng của tôi thôi nhưng nếu tôi đoán không nhầm con số “96” đó chính là ký hiệu % đấy.
- Huh... cậu đang nói cái gì vậy?
- Cô cũng biết mà Harmond Redson lấy những nút ấn trên bàn phím máy tính để đặt cho các ngăn ở giá sách, với nét chữ cách điệu như vậy và bác Aric của tôi lại bị cận thị nên có thể trong một lúc nào đó bác ấy đã nhìn nhầm ký hiệu % thành số 96 chăng.
- Ờ... sao? Số 96 đó là ngắn tủ % nhưng nó có liên quan gì đến vụ án?
- Nó rất liên quan bởi vì trước khi chết Aric đã ghi lại toàn bộ vụ việc và để trong ngăn đó. Nếu tôi đoán không nhầm có thể Aric vẫn còn chưa tin tưởng cô lắm và nghi ngờ cô có âm mưu gì đó với gia đình Redson nên đã ghi âm hoặc ghi lại nột bức thư nói lại toàn bộ việc cô bày mưu giúp ông ta trộm tiền và để trong ngăn tủ đó. Trước khi chết ông ta hiểu ra linh cảm của mình là đúng nên đã dùng chút hơi tàn xé ra một tờ giấy viết số 96 lên để có người biết mà đến đó mà tìm.
Tina cười nhạt rồi nói:
- Tại sao ông ta phải làm vậy chứ? Cứ ghi là ông ta để cái gì ở ngăn tủ % là xong sao phải ghi số 96 làm chi cho mất công?
- Vì lời nhắn đó không phải cho tất cả mọi người mà chỉ cho một người đó là vợ của ông ấy Sharon Redson thôi. Có thể ông ấy vẫn còn hận gia đình Redson nên nếu có kẻ muốn hại gia đình Redson thì ông ta cũng chẳng quan tâm, ông ta chỉ muốn nói cho vợ mình biết để tránh đi thôi. Mọi người không ai biết ông ấy nhìn nhầm ký hiệu % thành số 96 nhưng Sharon là vợ của ông ta chắc bà ta phải biết chứ. Tuy nhiên trước cái chết của chồng, bà ta đã quá sốc nên không kịp suy nghĩ ra điều gì. Còn cô, cô biết số 96 đó không nằm trong dự tính của mình nên cô luôn phân vân đó là gì. Cuối cùng, cô đã nhanh hơn một bước, cô đã đoán ra lời nhắn và tìm được thứ ở trong ngăn tủ đó trước Sharon. Tôi không biêt đó là bức thư hay máy ghi âm nhưng chắc chắn khi biết nội dung trong đó cô đã thay đổi nội dung từ tố cáo cô thành gia đình Redson đã giết hại Aric và bảo Sharon Redson hãy trả thù cho Aric. Khi Sharon tìm đến ngăn đó và tìm được thông điệp giả mà cô đã để ở đó Sharon quyết tâm giết những người trong gia đình Redson, lúc đó, cô xuất hiện bày mưu giúp bà ta giết Brian.
- Này! – Tina đột nhiên chen vào. – Cậu kể như thật vậy! Cậu uống fristy xong cậu tự tưởng tượng ra à! Cậu có chứng cứ gì không?
- Đúng là tôi không có bằng chứng gì để chứng minh những gì tôi vừa nói là thật. Tất cả chỉ là giả thuyết của tôi thôi nhưng nếu cô hỏi về cách thức giết người trong vụ án thứ hai thì tôi đã biết rồi.
- Ờ... cậu nói đi xem nào?
- Ờ... Ukm... – Nói đến đây Daniel đột nhiên ngập ngừng. – Cái này nó có hơi khó nói một chút.
- ??? – Cả Tina và Thomas đều không hiểu Daniel đang muốn nói gì.
- Cô nhớ cái lần áo cô bị ướt mà cô vào phòng đọc sách để thay đồ không? – Vừa nói Daniel vừa đưa tay lên gãi đầu.
- Ờ! Có! Mà khoan... tại sao cậu lại biết chuyện đó?
- Bởi vì lúc đó tôi nằm trên gác mái mà, ở đó có một cái lỗ nhỏ nên tôi nhìn thấy hết.
Không gian như ngừng lại.
Im lặng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
- CẬU LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? – Không suy nghĩ Tina lao vào túm áo rồi toan bóp cổ Daniel. – Tại sao cậu ở trong phòng mà không lên tiếng? Cái quái gì đã thúc đẩy cậu nhìn trộm tôi hả?
Daniel bị Tina túm lấy, hắn ta cố gắng giải thích:
- Nhưng ai bảo cô vào phòng đọc sách để thay đồ?
- Sao mà tôi biết được? Tôi tưởng trong đó không có ai! Đi mà hỏi ông tác giả ấy! Ai mà biết lúc viết ra đoạn đấy ông tác giả ông ấy bị say hay bị ngáo mà ông ấy viết ra như vậy. Tình tiết khiêm cưỡng vl ra mà cũng có thể đưa vào trong truyện được. Nếu muốn gợi ý cho nhân vật chính thì thiếu gì cách. Conan thì đi lòng vòng quanh hiện trường rồi bất ngờ được gợi ý phá án còn thằng cha này thì... cái gì cơ... nhìn trộm gái thay đồ và phá được án ư. Hư cấu hết mức.
Tina vừa nói vừa bóp cổ Daniel:
- Mà tại sao tự nhiên cậu lại lên gác mái làm cái gì?
- Ờ... ờ... tôi lên tìm cái con mèo.
- Cậu là đồ vô giáo dục, vô giáo dục, vô giáo dục. – Tina vừa nói vừa lấy hai tay đánh liên tục vào Daniel.
Thomas đứng bên cạnh lắc đầu thở dài. Không biết hai người này có còn để ý đến sự tồn tại của anh ta không nữa. Anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ, có nên can thiệp không?
Cuối cùng, Tina cũng không còn sức để đánh Daniel nữa. Động tác của cô chậm dần. Daniel bắt lấy tay cô. Hắn ta nói:
- Tôi xin lỗi! Tôi cũng không cố ý đâu! Nhưng nhờ thế mà tôi biết được vụ án thứ hai diễn ra như thế nào.
Tina không còn tức giận như trước nữa. Cô giật mạnh tay mình khỏi tay Daniel, cô quay mặt đi không nhìn Daniel nữa nói:
- Được, cậu phát hiện ra cái gì? Cậu nói đi, nếu suy luận của cậu không ra cái gì thì cậu chết với tôi.
Daniel tiếp tục:
- Ở vụ án thứ hai cô đã bày mưu giúp Sharon Redson giết chết Brian. Ở vụ án này mọi người đều có bằng chứng ngoại phạm và nạn nhân bị chết trong một căn phòng kín. Đầu tiên, tôi sẽ trình bày cách tạo chứng cứ ngoại phạm của cô.
- ...
- Thật ra lúc đầu tôi cũng không biết cách này nhưng lúc ở trên gác mái nhìn qua lỗ hổng tôi đã nghĩ ra. Trong vụ này người giết Brian là Sharon với cô là chủ mưu. Cô đã không nhúng tay vào vụ này cho đến khi Brian chết. Quá trình giết Brian đều là do Sharon một mình thực hiện. Đầu tiên, bà ta chuẩn bị hai chiếc vali đổ đầy đá vào trong đó. Sau đó, bà ta tìm cơ hội đánh ngất Brian, đem Brian lên gác mái của phòng đọc sách. Bà ta đặt Brian nằm xuống sao cho gáy của Brian trùng với vị trí lỗ hổng ở trên gác mái. Tiếp đến bà ta lấy một sợi dây dài và mảnh quấn quanh cổ của Brian. Bà ta để đầu sợi dây chui qua lỗ hổng sau gáy của Brian. Bà ta đặt một chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh tai ông ta. Xong việc, bà ta xuống dưới phòng sách, trèo lên ghế cao, cầm chiếc vali chất đầy đá đặt lên giá sách. Bà ta đặt chiếc vali sát mép giá sách sao cho chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến vali rơi xuống. Bà ta lấy một đầu sợi dây từ vị trí lỗ trên trần nhà buộc vào tay cầm vali. Bà ta đã điều chỉnh sợi dây đến chiếc vali sao cho thật căng. Bà ta làm tương tự với chiếc vali và đầu sợi dây còn lại. Như vậy, khi chuông đồng hồ báo thức kêu lên, Brian sẽ tỉnh dậy. Theo phản xạ thì đầu tiên ông ta sẽ ngồi dậy mà không biết rằng cổ mình đang bị buộc một sợi dây, mà dù có cảm nhận được cái gì ở cổ thì ông ta cũng vẫn ngồi dậy thôi. Khi ông ta vừa nhấc đầu lên thì lập tức sợi dây sẽ kéo hai chiếc vali đó rơi ra khỏi giá sách. Sức nặng của hai chiếc vali lập tức kéo ông ta xuống sàn và siết chặt cổ ông ta. Mặc dù ông ta có giẫy giụa thế nào thì ông ta vẫn chết. Và thế là dù không có mặt ở hiện trường hai người vẫn giết được Brian.
- ...
- Có lẽ cô đã từng đọc qua sách về y khoa. Cô biết cảnh sát không thể nào xác định được chính xác thời điểm tử vong mà chỉ có thể áng chừng trong một khoảng thời gian nào đó. Và với vụ án này là khoảng từ 3 giờ chiều đến 4 giờ 30 phút chiều. Chính vì vậy mà phải hơn 4 giờ 30 phút cô mới đến phòng đọc sách thu dọn hiện trường và đem thi thể của Brian sang một phòng khác. Đúng! Tôi nói chính là cô đã làm việc đó chứ không phải Sharon Redson.
- Tại sao tôi phải làm việc đó chứ?
- Lúc đầu, tôi cũng không hiểu tại sao cô lại tạo dựng căn phòng kín trong vụ thứ hai làm gì trong khi rõ ràng đây là một vụ giết người rồi nhưng đến cuối cùng tôi đã hiểu ra. Cô tạo dựng căn phòng kín là để vu oan.
- Vu oan cho ai?
- Chính là cho Harmond Redson. – Daniel dõng dạc nói. – Việc cô để mẩu giấy trong phòng của ông ấy hẹn ông ấy ra ngoài là có hai mục đích. Một là, muốn dùng thủ thuật này thì phải không có ai ở trong phòng mà phòng đọc sách thì gần như là của Harmond rồi, cô không biết khi nào ông ấy lại đột nhiên vào và đọc sách nên cứ hẹn ông ấy ra khỏi nhà là tốt nhất. Lý do thứ hai là cô muốn nhân cơ hội này vu oan luôn cho Harmond một tội. Khi xảy ra vụ án, Harmond một mình đi gặp Ma cà rồng nên sẽ không có bằng chứng ngoại phạm. Hiện trường vụ án lại là căn phòng kín mà chỉ có Harmond Redson là người đã từng động tới chùm chìa khóa nên cảnh sát sẽ nghi ngờ ông ấy đầu tiên.
- ...
- Tuy nhiên, có vẻ như kế hoạch không được thuận lợi cho lắm, Harmond Redson vô tình lại có người làm chứng nên kế hoạch của cô đổ bể. Nếu như cô hẹn ông ta ra một nơi nào đó vắng vẻ thì có lẽ đã thành công rồi. Và còn Sharon Redson, không hiểu vì lý do gì lại quay sang nghi ngờ cô. Trong lúc cấp bách cô đành lấy một vật gì đó đánh vào đầu bà ta khiến bà ta bất tỉnh. Điều đó giải thích sự mất tích của Sharon Redson.
- ...
- Cách thức tạo ra căn phòng kín cũng không có gì là phức tạp cả.
Daniel dừng lại một chút.
- Mọi người có biết thứ gì được gọi là hợp kim nhớ hình không? Đó là một thứ kim loại khi ta uốn cong nó rồi tác động nhiệt vào nó, nó sẽ trở về hình dạng ban đầu. Nếu tôi đoán không nhầm mấy cánh cửa sổ ở hiện trường được buộc chặt bởi mấy sợi dây thép. Cô đã thay nói bởi hợp kim nhớ hình. Cô ra khỏi phòng dùng chìa khóa cửa phòng lại rồi ra phía cửa sổ đang mở. Có thể cô dùng một cái que hay trước đó cô đã suôn một sợi chỉ vào túi áo của Brian, tôi không biết chắc chắn nhưng nếu đọc nhiều trinh thám thì cũng không là gì với những cách này. Sau đó cô đóng cửa lại, hơ lửa vào mấy sợi dây thép khiến cho mấy sợi dây thép đó trở về hình dạng cũ quấn chặt lấy thanh chắn cửa sổ. Tất nhiên nếu cô biết trước không thể vu oan được cho Harmond thì cô đã chẳng phí công như vậy.
- ...
- Tiếp đến tôi sẽ giải thích về vụ án thứ ba, cái chết của Sharon Redson.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]