“Thẩm khanh.” — lần này, Hoàng thượng đích thân gọi tên ta.
“Trẫm nghe nói đêm qua khanh xông pha g.i.ế.c địch, dũng mãnh vô song, lập công lớn trong việc hộ giá. Vậy khanh có muốn nhận ban thưởng gì không?”
Nghĩ lại bộ dáng sát thần của bản thân tối qua, ta cũng thấy hơi chột dạ, vội hành lễ nói:
“Bảo vệ Hoàng thượng là bổn phận của thần, thần không dám nhận công.”
Tứ ca ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu mãi không thôi, ta dừng lại một chút, rồi chắp tay:
“Giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, thần thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn… cho thần được hòa ly, trở về biên cương.”
Sắc mặt Hoàng thượng thoáng có chút tức giận:
“Chẳng lẽ khanh thành hôn là vì giả vờ ứng chiếu? Khanh coi thánh chỉ là trò đùa sao?”
“Hơn nữa, chuyện đại sự như hôn nhân, khanh nói hòa ly là hòa ly, vậy phủ Tiêu Sơn Bá phải làm sao? Ngụy thế t.ử phải làm sao?”
“Ngụy Cẩn Phong không xứng với biểu muội thần!” — Tứ ca rốt cuộc không nhịn được mà bật thốt.
“Láo xược!” — Hoàng thượng chau mày, giọng trầm xuống — “Đường đường là thế t.ử Bá phủ, thế gia trăm năm, Ngụy Cẩn Phong nhân phẩm dung mạo đều có, sao lại không xứng?”
Đúng lúc căng thẳng, Ngụy Cẩn Phong bỗng xin cầu kiến.
“Tham kiến Hoàng thượng!” — hắn bước vào, hành đại lễ.
“Thẩm cô nương khí tiết trung nghĩa, can đảm nhiệt huyết, còn thần thì vì tư tình nhỏ mọn, suýt nữa khiến Hoàng thượng và triều đình lâm vào hiểm cảnh.”
“Đặt hai bên lên bàn cân, tội thần thật sự… không xứng với Thẩm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tri-ngoc/5064879/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.