Tính ta tuy có chút bộc trực, nhưng không phải kẻ vô giáo dưỡng.
Quy củ trong quân doanh của tổ phụ, sợ rằng còn nghiêm ngặt hơn thế.
Chỉ là thỉnh an thôi mà? Trước khi xuất giá, ta cũng phải thỉnh an trưởng bối trong nhà hằng ngày.
Vì vậy hôm sau, trời vừa hửng sáng, ta đã đến viện mẹ chồng.
Bà t.ử mở cửa dụi mắt ngạc nhiên:
“Thế t.ử phi? Sao… sớm thế.”
Ta nhìn trời: “Còn sớm sao? Trời sắp sáng hẳn rồi.”
Mấy năm theo tổ phụ ở vùng quan ngoại, ta và các biểu huynh sớm đã quen dậy sớm.
Người trong quân doanh nào có ai ngủ đến mặt trời lên cao? Đêm tân hôn không tính, hôm đó quả thực quá mệt.
Nhưng viện mẹ chồng yên ắng lạ thường, đám chị em dâu chẳng ai tới.
Bà t.ử cười như không cười:
“Lão phu nhân còn chưa dậy, phiền thế t.ử phi đợi thêm một lát.”
Thì ra cố ý gọi một mình ta tới sớm, muốn mượn cớ để lập quy củ?
Bọn họ tưởng bắt ta đứng giữa trời lạnh chờ là có thể dạy dỗ ta?
Thật nực cười!
Ta giãn gân giãn cốt, viện này đủ rộng, chi bằng luyện một bài quyền cho ấm người.
Lúc ta đang luyện đến chỗ vung tay tung chân, tiếng gió rít ào ào, ma ma thân cận của mẹ chồng vừa cài nút áo vừa bước ra, tức giận nói:
“Cô nãi nãi, động tĩnh này lớn quá rồi, đến mức đ.á.n.h thức cả lão phu nhân!”
Ta dừng lại:
“Hôm qua mẫu thân đã dặn, phải đến thỉnh an — phép tắc không thể lơi là.”
“Nhưng cũng không thể đến sớm thế, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tri-ngoc/5064870/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.