Sáng hôm sau, Hứa Thư bị tiếng chuông điện thoại của mẹ cô gọi đến đánh thức.
Cô còn chưa kịp tỉnh táo thì người ở đầu dây bên kia đã hét lên.
"Con còn chưa dậy sao? Con quên hết những gì mẹ đã nói với con vào hôm qua rồi sao? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không nhớ được chuyện gì hết vậy?"
"Mẹ," Hứa Thư khó khăn ngồi dậy, đảm bảo không có người trong ký túc xá mới khuếch đại giọng nói của mình, "Mẹ, con không quên, con đi mua cho Hứa Gia Diệu ngay."
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Hứa Gia Diệu: "Chị ơi, em muốn Ultraman lớn nhất!"
Cô trả lời: "Ừ, chị biết rồi."
Thay quần áo xong, Hứa Thư bước xuống giường.
Mở cửa sổ ra, thời tiết mùa thu ở Nam Chiếu như vậy cũng không tệ lắm, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất thành từng sợi.
Khi cô đến trung tâm mua sắm thì đã gần trưa, sau khi mua Ultraman mà Hứa Gia Diệu nói, Hứa Thu liền đến trạm xe buýt.
Giờ này, vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng đến huyện Khứ Sơ.
Hơn mười phút sau, xe buýt đều đặn dừng lại, Hứa Thư xuống xe đi liền nhìn thấy một anh tài xế xe đã đợi từ lâu.
Nam nhân trước mặt tốt bụng cười hỏi: "Lại mang đồ chơi cho em trai?"
“Vâng, xin lỗi làm phiền anh rồi.” Sau đó, cô đưa tiền và đồ chơi trong tay cho người trước mặt.
Một vài người ngồi trong xe nhận ra Hứa Thư, họ lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2716892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.