Chương trước
Chương sau
Thời tiết Nam Chiếu những ngày này rất tốt, vẫn là mùa xuân nhưng nắng nóng như mùa hè.

Hứa Thư dậy sớm, ngồi vào bàn, bắt đầu ăn sáng.

Người nằm trên giường bị tiếng động nhỏ đánh thức: “Hứa Thư, hôm nay cậu còn chạy bộ buổi sáng không?”

Cô khẽ "ừ" một tiếng.

Triệu Niên Niên lật người, thở dài nói: "Mình thật hâm mộ cậu, cậu đúng siêng năng mà."

Mỗi ngày cô đều chạy bộ vào buổi sáng rồi đi bộ vào buổi tối, vào lớp thì cô không nói chuyện, sau giờ học còn đọc sách.

Nếu cả ngày ngày không có lớp học, có lẽ Hứa Thư có thể vẽ hai mươi bức tranh sơn dầu chỉ trong một ngày.

“Dù sao cũng không có chuyện gì làm.” Cô nhét một mẩu bánh mì nhỏ vào miệng.

Triệu Niên Niên tựa hồ có chút mờ mịt nhắm mắt lại, "Thẩm tổng, gần đây không tìm cậu sao?"

Nghe đến chuyện này, Hứa Thư không phản ứng.

“Anh ấy…anh ấy bận quá.” Cô mỉm cười, “Hơn nữa, tại sao anh ấy lại phải tìm mình?”

Tiếng cười của cô quá thoải mái, như thể cô thực sự không bị ảnh hưởng chút nào về chuyện này.

Triệu Niên Niên đương nhiên hiểu ý nghĩa của những lời đó.

"Cậu đừng quá để tâm, người như Thẩm tổng so với những người bình thường như chúng ta có rất khác biệt, còn chưa nói đến các bữa tiệc tùng, xa hoa, xa xỉ gì gì đó nữa."

Đương nhiên cô biết sự khác biệt giữa họ có thể không chỉ là một chút.

Không biết vì sao, Hứa Thư nhớ tới một câu mà Thẩm Từ Sinh đã nói ngày đó.

"Người nổi tiếng cũng là người."

"Hứa Thư, tôi không có lựa chọn nào khác."

Anh ấy không có sự lựa chọn thật sao...?

*

Cuộc họp vừa kết thúc, Thẩm Từ Sinh đã nhận được một cuộc gọi của Má Vương.

Người ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ có chút lo lắng, "Thiếu gia, phu nhân vừa rồi nói thân thể không khỏe, cậu trở về xem một chút đi."

Thẩm Từ Sinh híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng cũng không quá gay gắt, “Bà ấy sao vậy?”

"Nói là bệnh cũ tái phát."

Anh trầm mặc vài giây, rồi nói: "Được rồi, buổi chiều con sẽ trở về."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Từ Sinh ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, thư ký gõ cửa đi vào báo cáo tình hình công việc và lịch trình buổi chiều.

"Lão đại, năm giờ chiều, ông Ngô sẽ đến nói chuyện hợp tác với anh."

"Tất cả lịch trình buổi chiều đều hủy đi, chuyển sang ngày mai."

"Được, lão đại."



Thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Từ Sinh, thư ký nhanh chóng rời đi.

Thẩm Từ Sinh những ngày này quả thực đã trở nên có chút nóng tính, người bị hại lớn nhất có lẽ là Trương Hàng.

Chỉ cần cậu ta mắc một sai lầm nhỏ nhất, thì Thẩm Từ Sinh nhất định sẽ dạy cho cậu ta một bài học.

Cho nên giờ phút này Trương Hàng lái xe phía trước, nghiêm túc đến mức thần kinh căng thẳng, thở mạnh cũng không dám.

"Để xe lại, cậu đi đi."

Trương Hàng không có phản ứng, "A" một tiếng.

"Có ý kiến?"

Trương Hàng lắc đầu, “Không, không.” Cậu ta căn bản không dám có ý kiến.

Xe dừng trước cổng nhà cũ, Thẩm Từ Sinh mở cửa bước xuống xe.

Má Trương giống như biết anh sẽ quay về vào lúc nào, bà mờ của chỉ sau khi Thẩm Từ Sinh vừa bước xuống xe.

“Sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của má Trương, anh hỏi.

“Có khách đến.” má Trương nhìn vào bên trong, “con gái nhà họ Tần đến.”

Thẩm Từ Sinh gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng.

Khi anh bước vào, mọi người trong phòng đang trò chuyện vui vẻ, Tần phu nhân cũng không giấu được nụ cười.

“Đứa bé này, miệng thật ngọt.” Tần phu nhân cười nói.

Người trên sô pha nhìn thấy Thẩm Từ Sinh, lập tức đứng dậy: “Nhị thiếu gia đã trở về.”

“Từ Sinh.” Tần phu nhân vẫy tay với anh, “Lại đây.”

Thẩm Từ Sinh đi về phía ghế sô pha, Tần Nhiêm lập tức đứng dậy.

"Được rồi, hai người trẻ tuổi các con nói chuyện đi, lão gì như chúng ta không thể hiểu được thới giới của người bọn trẻ, chúng ta lên lầu uống trà đi."

Nói ra lời này, sắc mặt Tần phu nhân rạng rỡ, nhìn không ra có chỗ nào không thoải mái.

Thẩm Từ Sinh lấy đầu lưỡi chống vào má, anh im lặng không đáp lại.

Người trong đại sảnh nhanh chóng rời đi, Tần Nhiêm ngồi cách đó không xa lén nhìn người bên kia.

“Tôi tên Tần Nhiêm.” Cô ta nhẹ giọng nói.

"Ừ."

“Nhân tiện, hôm nay tôi tới đây để gặp Tần phu nhân…” Lời sau của cô ta có vẻ hơi ngượng ngùng, “Nhân tiện chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn.”

Nhân tiện đúng là tốt thiệt.

Thẩm Từ Sinh liếc cô ta, giọng điệu bình thản: “Rồi sau đó?”

Người đối diện vì bị ánh mắt của anh mà lúng túng cúi đầu, mặt bất giác nóng lên.

"Chuyện còn lại còn tùy thuộc vào họ."

Thẩm Từ Sinh cười nhạt, hỏi một câu thẳng thắn: “Cô muốn lấy tôi sao?”



"Tôi... " Tần Nhiêm bị anh nhìn thấu, xấu hổ đến muốn chui đầu vào đất, nhưng vẫn nói: "Tôi nghĩ."

Như rất có hứng thú, anh hỏi tiếp: "Lý do là gì? Vì tiền hay là gì khác."

Tần Nhiêm lập tức ngẩng đầu lên, bắt đầu giải thích: "Không phải những nguyên nhân này, tôi chỉ là... chính là muốn gả cho anh, nếu như anh không muốn."

“Tôi không muốn.” Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Từ Sinh từ chối: “Cô không cần nói nữa.”

Lý do lần này anh quay lại là do má Trương nói bà Tần không được khỏe, anh không ngờ mục đích cuối cùng của bà lại là đây.

"Anh Thẩm."

Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng vậy: “Gọi tôi thế nào cũng được, nhưng cách gọi này thì không được.”

Người đối diện làm sao biết đây là có ý gì, cô ta chỉ là bị dáng vẻ của anh dọa sợ mà thôi.

“Cô có hiểu tôi vừa nói gì không?” Anh nhìn cô ta.

Tần Nhiêm gật đầu, có chút ngoài ý muốn.

"Chút nữa biết nói gì rồi chứ?"

"Biết rồi."

Cô ta đương nhiên biết anh sẽ không thích cô ta, nhưng cô ta không ngờ Thẩm Từ Sinh lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Những năm qua, Tần Nhiên đã hỏi người trong giới rất nhiều về anh.

Thẩm Từ Sinh chỉ tập trung vào công việc, không có một người phụ nữ nào bên cạnh anh.

Nên cô ta muốn thử xem mình có thể là người đứng phía sau hỗ trợ anh hay không.

Cho dù anh lấy cô ta chỉ vì lợi ít, nhưng sự thật lại khiến người ta đau lòng.

“Làm sao vậy?” Tần phu nhân không biết xuống từ lúc nào, “Tần Nhiêm sao vậy, nó khi dễ con sao?"

Tần Nhiêm vội vàng lắc đầu: "Không ạ, Thẩm... anh ấy không có bắt nạt con."

“Nó không bắt nạt con là tốt rồi.” Tần phu nhân lại gần nói tiếp: “Ta đã cùng bố con ở trên bàn bạc rồi, cũng khônh vội định ngày trước, trước mắt cứ đem tin tức này ra ngoài là được rồi.”

Tần Nhiêm không ngờ họ đã nói chuyện đến mức này.

Thẩm Từ Sinh nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài: “Nếu không có việc gì, con đi trước đây.”

Nếu anh không rời đi, cái nhà này sẽ bị anh đập tan tành mất thôi.

"Con đi làm gì? Ăn cơm rồi hả đi, tiện đường đưa Tần Nhiêm về luôn."

“Không cần đâu ạ.” Tần Nhiêm vội vàng nắm lấy tay Tần phu nhân, “Có lẽ anh ấy có việc gấp cần xử lý, con cùng người ăn cơm được rồi.”

Tần phu nhân còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Từ Sinh đã rời đi.

Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến cực hạn, không chỉ đối với chuyện hôm nay, mà còn đối với chuyện trước kia.

Thẩm Từ Sinh không phải là người giữ mãi một mối hận, điều đó làm anh chịu tổn thương quá nhiều, nhưng cũng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ đánh trả, bất kể ai đang từng đối đầu với anh.

Tần phu nhân nói đúng, Thẩm Từ Sinh tàn nhẫn hơn Thẩm Vi Thành rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.