Chương trước
Chương sau
"Có gì sai sao?"

“Có rất nhiều điều sai nữa là.” Lục Nghiêu thở dài, “Anh ăn nói như vậy là làm nhục con gái người ta, cô ấy không vui là chuyện bình thường.”

Vậy cô buồn vì chuyện gì?

Lục Nghiêu cười nói: "Nhị thiếu gia, trên thương trường anh ăn nói rất giỏi, nhưng yêu đương vẫn là quá kém cỏi."

Thẩm Từ Sinh lườm cậu ta một cái: “Vào vấn đề chính đi.”

"Được, được, để tôi nói về điểm mấu chốt cho anh biết."

“Theo đuổi con gái không được nói như vậy, nhất định phải thay đổi cách nói.” Lục Nghiêu bắt đầu làm giảng đạo, “Ví dụ như, anh có thể nói với cô Hứa là tôi không biết chọn quà, vậy lần sau cô đi chọn với tôi được chứ."

Đó là nghệ thuật của ngôn ngữ.

Khi Lục Nghiêu nghe thấy lời này, anh vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, luôn cảm thấy mình làm đúng.

Cuối cùng vẫn là vấn đề chọn quà mà thôi.

Đã như vậy thì cần gì phải bận tâm, chỉ cần mua rồi gửi qua không phải là thuận tiện nhất sao?

"Nhị thiếu gia, anh hiểu không?"

Anh gật đầu lấy lệ.

"Rất dễ, tôi sẽ chờ tin tốt của anh."

Thẩm Tự Sinh không trả lời, lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha da đứng dậy rời đi, Lục Nghiêu đưa anh đến gara ngầm.

Hai người vào thang máy, Lục Nghiêu đột nhiên hỏi: "Vậy anh tính làm gì với phu nhân, Nhị thiếu gia, anh thật sự muốn đối đầu với bà ấy."

“Mấy năm nay, tôi đã bao dung cho bà ấy quá nhiều.” Thẩm Tự Sinh khẽ cau mày.

“Hiểu rồi.” Lục Nghiêu cười nói: “Thật muốn xé da cắt thịt bà ấy à.”

Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt không nói gì.

Lục Nghiêu nhấn thang máy hai bên để cho anh đi trước, lẩm bẩm nói: "Xem ra cô Hứa chính là giới hạn của anh."

“Tôi cũng sẽ làm như vậy nếu không có cô ấy.” Lời nói rất nghiêm túc.

Vì Thẩm Từ Sinh không thể lái xe sau khi uống rượu nên anh gọi Trương Hàng đến, nhưng lúc này cậu ta vẫn chưa đến.

Đèn ở bãi đậu xe ngầm không quá sáng, Lục Nghiêu châm một điếu thuốc rồi tự mình hút.

“Nhưng thành thật mà nói,” cậu ta hỏi Thẩm Từ Sinh, “nếu anh bị ép cưới Tần Nhiêm đó, vậy anh sẽ làm gì?”

Thẩm Từ Sinh đút hai tay vào túi quần, khẽ nhướng mày chỉ nói: "Mẹ kiếp, muốn cưới ai thì họ đi mà cưới."

*

Mấy ngày nay tâm trạng Hứa Thư tốt lên rất nhiều, Mạc Tri Hàng vì cô mà làm rất nhiều việc, đều có liên quan đến học tập.

Về Thẩm Từ Sinh, Mạc Tri Hàng cũng không đề cập đến nữa.

Anh ta đã nói đến vậy, thì anh ta cảm thấy một người thông minh như Hứa Thư nhất định sẽ hiểu.

Chỉ là tin đồn về Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm ngày càng nhiều, tốc độ lan truyền cũng rất nhanh.

Triệu Niên Niên biết chuyện đã tương đối muộn, cô ấy vẫn đang cân nhắc xem có nên nói với Hứa Thư về chuyện đó hay không.

Hứa Thư đang cúi đầu vẽ một bài tập do một giáo viên giao.

Cô nói tháng tới mới hết hạn, nhưng lúc này cô đã gần hoàn thành rồi.



Lúc này tâm trạng của cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

“Này, Hứa Thư.” Triệu Niên Niên gọi cô.

"Chuyện gì vậy?"

"Chúng ta ăn gì đi?"

Hứa Thư tiếp tục làm việc, "Lát nữa đi nhà ăn."

“Dù sao buổi chiều cũng không có tiết học.” Cô ấy chạy tới bên cạnh cười nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, trên phố thương mại có một quán thịt nướng mới mở, nghe nói hương vị không tồi.”

“Thật à.” Câu trả lời hơi lơ đãng.

"Ừ, thử xem, mấy ngày nay ăn ở căn tin quá chán rồi."

Thấy Hứa Thư không trả lời, Triệu Niên Niên đành phải ôm cánh tay của cô, làm nũng: "Được không, Hứa Thư xinh đẹp, mình biết cậu là tốt nhất."

Những lời này làm cho Hứa Thư ngẩn người, cuối cùng bị đánh bại: "Được rồi, mình đi cùng với cậu."

Khi họ ra khỏi cổng trường thì mặt trời đã lặn, gió thổi vào mặt rất dễ chịu.

Hai người đang đợi xe buýt ở trạm xe buýt, thỉnh thoảng nói vài câu.

“Hai ngày nữa sẽ có một trận đấu bóng rổ giữa các sinh viên khoa Hội họa Trung Quốc và khoa Nghệ thuật sơn dầu.”

Hứa Thư trả lời, "Rất hay."

Câu trả lời này có nghĩa là mình không quan tâm.

“Vậy có muốn cùng nhau đi xem không?” Triệu Niên Niên nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Minh đã hỏi qua, đều là siêu cấp đẹp trai!”

"Cậu có thể biết đến chuyện này luôn à?"

Triệu Niên Niên luôn có được nguồn thông tin nhanh hơn Hứa Thư, phần lớn nguyên nhân là do Hứa Thư không quan tâm đến những chuyện linh tinh này.

Trừ khi là có một cuộc thi liên quan đến học tập, nếu không cô sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác.

"Mình là ai chứ? Triệu Niên Niên, chuyên gia tình báo trẻ tuổi của lớp chúng ta."

Hứa Thư rất thích lời này của Triệu Niên Niên.

"Vậy cậu có đi hay không?"

Hứa Thư lắc đầu không thương tiếc, lời từ chối đơn giản mà hiệu quả.

"Tại sao?" Triệu Niên Niên rầu rỉ.

“Mệt mỏi.” hai từ đơn giản.

"Bạn chỉ cần ngồi rồi nhìn bằng mắt thôi," Triệu Niên Niên tiếp tục, "Với lại còn có người đại diện của Cục Hội họa Trung Quốc là Phó Văn Đông đấy."

Hứa Thư cau mày hỏi: "Ai?"

"Phó Văn Đông, bạn của anh Hỗn Tử, người nổi tiếng của Cục Hội họa Trung Quốc, cậu không biết à."

Nhìn cô, Triệu Niên Niên chợt nhận ra người bên cạnh cô ấy là Hứa Thư, người luôn bỏ ngoài tai mọi thứ, cô chỉ đọc những cuốn sách hiền triết mà thôi.

Vậy nên cô không biết Phó Văn Đông là chuyện bình thường.

"Không biết cũng không sao, đến lúc đó có thể cùng mình đi xem một chút."

Nói xong lời này thì xe buýt cũng tới, hai người cũng không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

Càng gần khu phố thương mại càng sầm uất, Triệu Niên Niên vừa xuống xe đã kéo cô đến cửa hàng đó.

Vì mới khai trương lại có diễn ra các hoạt động nên lượng người trong cửa hàng rất nhiều, phải bắt số mới có bàn.



Hứa Thư thăm dò nói: "Không bằng chúng ta đổi chỗ khác đi."

Triệu Niên Niên bóp chặt tờ giấy, "Không thành vấn đề, chúng ta là số tám mươi, chẳng phải đã gọi đến số bảy mươi chín rồi sao?"

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một câu từ radio: "Mời số 21 vào nhà hàng dùng bữa."

Người bên cạnh không khỏi chửi thề.

Hứa Thư ngồi ở trên ghế nhựa màu đỏ, cười hỏi: "Còn chờ không?"

Xét từ tình hình hiện tại, chỉ có thể ăn vào lúc mười một hoặc mười hai giờ tối mà thôi.

Nhưng Đại học Nam Chiếu sẽ kiểm tra ra vào, làm sao có thể đợi lâu như vậy để ăn thịt nướng chứ.

"Đừng buồn..."

Hứa Thư kéo Triệu Niên Niên vào trong phố thương mại, an ủi: "Lần sau có thời gian chúng ta lại qua sớm một chút."

"Hứa Thư."

Cô gái bên cạnh cười nắm lấy tay cô, "Vậy chúng ta đổi nhà hàng khác đi."

Cô còn chưa đi xa, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.

"Này, hai vị cô nương phía trước chờ một chút."

Hứa Thư và Triệu Niên Niên dừng lại rồi quay đầu lại.

Triệu Niên Niên chỉ chỉ mình: "Là chúng ta sao?"

Vừa rồi là nhân viên phục vụ cuả nhà hàng đó.

"Đúng vậy, là hai người." Nam nhân viên ánh mắt dừng trên người Hứa Thư mấy giây, sau đó cười nói: "Hai người là số 80 đúng không?"

Hứa Thư gật đầu.

"Đúng vậy, hiện tại có chỗ ngồi rồi à."

Triệu Niên Niên không tin: "Sao có thể, chúng tôi là số 80 lận đó."

"Là thật, vừa rồi tôi quên nói, cửa hàng của chúng ta đang tổ chức một sự kiện, con số 80 là con số trúng thưởng, hai người có thể trực tiếp không cần xếp hàng."

Hứa Thư cùng Triệu Niên Niên ánh mắt chạm nhau, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

“Đi thôi.” Nhân viên cười nhiệt tình.

Triệu Niên Niên nghĩ, một nơi có nhiều người như vậy chắc sẽ không nói dối đâu, hơn nữa họ còn có thể kiếm được một bữa ăn miễn phí, vậy tại sao không ăn chứ?

Cô ấy kéo Hứa Thư trở lại xúc động nói: "Mình không ngờ điều tốt như vậy lại xảy ra với mình."

Trong xe.

Thẩm Từ Sinh thấp giọng hỏi: “Xong chưa?”

Trương Hàng trả lời: "Tôi đã thương lượng với chủ cửa hàng đó rồi, yêu cầu họ giải thích với cô Hứa là họ đã trúng thưởng."

Anh xoa giữa hai lông mày không nói gì.

“Nhân tiện, lão đại.” Trương Hàng đưa cho anh một cái thẻ, “Đây là chủ nhà hàng đưa cho anh thẻ ăn miễn phí.”

Nhà hàng thịt nướng Liêu Thu, hóa ra cô thích ăn món này.

Thẩm Từ Sinh thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Tôi không cần."

Người phía trước nhún vai, nhét thẻ vào ngăn giữa của ghế ô tô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.