Chương trước
Chương sau
Hứa Thư đang trên đường đến Thanh Thủy, mặt trời vừa mọc bên ngoài chiếu qua của xe.

Tài xế xem ra là người nói nhiều, nhẹ giọng nói một câu: "Thanh Thủy là noie hẻo lánh ít người, cô gái, mới sáng sớm cô đến đó làm gì?"

Hứa Thư lễ phép cười đáp: "Đến gặp giáo sư ạ."

Người giáo sư mà cô nói là Mạc Tri Hàng, chỉ là hai ngày nay anh ta không có thời gian nên mới hẹn cô sáng nay gặp mặt.

“Giáo sư?” người tài xế như nhớ tời chuyện gì nói, “Nơi đó hình như đúng là có một người rất được kính trọng sống ở đó.”

“Chú biết thầy ấy sao?” Hứa Thư tò mò hỏi.

"Tôi cũng hay đến đây nên ít nhiều cũng biết, nhiều người trẻ tuổi cũng từng đến nhà cậu ấy".

Cô gật đầu, cẩn thận lắng nghe.

Rất nhiều người đến đó, nhưng không ai được vào cả.

Mạc Tri Hàng từng nói với Hứa Thư, là một người thầy thì mắt nhìn người phải tốt, vậy nên có rất ít người có thể ở lại studio của anh ta.

"Cô cũng đi tìm ông ta đúng không?"

Hứa Thư khẽ "ừm" một tiếng, nhất thời cảm thấy có chút u sầu.

Xe dừng lại trước cổng một cái sân lớn, hai bên cổng trồng vài chậu cây cảnh.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, Hứa Thư định ở bên ngoài điều chỉnh tâm lý rồi mới đi vào.

Cô đã chuẩn bị cho tìn hình tệ nhất, chính là người kia không vừa mắt với cô.

Về năng lực, Hứa Thư rất tự tin vào bản thân mình, Mạc Tri Hàng đã gửi bài làm của cô cho người giáo sư đó, kết quả phản hồi chỉ có ba từ.

Không tệ lắm.

Mạc Tri Hàng cũng nói: "Đó đã là lời đánh giá cao nhất của ông ấy rồi."

Cô không biết liệu đó có phải là anh ta đang an ủi cô hay không.

Trong mấy năm học đại học, Hứa Thư đã tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ cũng đạt được thành tích xuất sắc.

Nhiều studio cũng đã đến trường tìm cô để ký hợp đồng, nhưng Mạc Tri Hàng đều thay cô từ chối.

Mà nguyên nhân thì chỉ có một, studio của họ quá nhỏ.

Lúc đó Hứa Thư cũng đang bận việc nên đã đồng ý để Mạc Tri Hàng từ chối thay cô.

Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, người phụ nữ đi ra tưới hoa bị Hứa Thư đứng ở cửa làm giật mình.

“Xin lỗi.” Cô vội nói xin lỗi.

“Không có gì.” Người đối diện nói: “Cô đến tìm Cốc Nghiên.”

Hứa Thư trả lời: "Vâng, em có hẹn với thầy Cốc lúc 8:30."

“Vào trước đi.” Người phụ nữ dẫn cô vào trong, vừa đi vừa nói: “Em đến hơi sớm, anh ấy còn chưa tỉnh.”



"Không sao, em đợi một lát là được."

"Đúng rồi, em là học sinh mà Mạc Tri Hàng giới thiệu phải không?"

Hứa Thư gật đầu, "Vâng, em tên là Hứa Thư."

"Rất hiếm khi nghe cậu ấy nhắc đến một người, xem ra em rất giỏi."

“Cảm ơn ạ.” Cô tiếp tục nói, “Cô là vợ của thầy Cốc ạ.”

“Đúng vậy.” Người phụ nữ cười tươi, nhưng cũng không nhìn thấy một nếp nhăn nào trên khóe mắt, “Hai ngày nay anh ấy rất nóng tính, nếu hôm nay anh ấy có nói gì không hay, em cũng đừng để trong lòng.”

"Cô nói quá rồi ạ." Hứa Thư trả lời, "Thầy Cốc sẵn lòng dạy em thì đó là vinh hạnh của em thôi ạ."

Cốc Nghiên có thể đứng ở vị trí hiện tại một phần là nhờ vào những người đứng ở vị trí cao hơn ông ấy giúp đỡ, một phần là do ông ấy có sự riêng biệt trong tác phẩm.

Trong khi hai người còn đang nói chuyện, Cốc Nghiên đã đi ra từ khi nào.

Ông ấy không biết Hứa Thư tới, vừa mặc áo khoác đi ra vừa hỏi: "Lan Lan, bữa sáng hôm nay ăn gì vậy?"

“Có người đang đến, cô tên Lan Lan sao?” Âm thanh của Đường Lan có chút lớn, bà đi tới đánh ông ấy một cái, nhỏ giọng trách cứ, “Anh không biết xấu hổ sao?”

"Anh biết anh sai rồi, vợ à, đừng tức giận."

Sau khi dỗ được vợ, Cốc Nghiên mới để ý đến Hứa Thư.

“Chào thầy Cốc.” Cô đứng dậy chào.

Tình huống có chút xấu hổ.

Bên ngoài đồn Cốc Nghiên tính cách ngang bướng, thất thường, hoàn toàn không có một chút cái gọi là "kiểm soát vợ".

Cốc Nghiên đưa tay ra hiệu mời cô ngồi, "Sao em tới đây sớm vậy?"

Đường Lan lại đánh ông ấy một cái: "Anh hỏi em ấy tại sao lại đến sớm như vậy, sao anh không nhìn thấy là anh dậy muộn hả."

Nói xong, bà nhìn Hứa Thư cười nói: "Hai người nói chuyện đi, ta đi làm điểm tâm."

Đường Lan ghé vào tai Cốc Nghiên nói nhỏ, Hứa Thư ngồi xa nên không nghe được gì.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế đá trong vườn, trên bàn có hai tách trà nóng.

"Tôi nhìn em có chút quen mắt." Cốc Nghiên nói.

"Em?" Hứa Thư kinh ngạc, "Hình như em chưa từng gặp qua thầy."

Cốc Nghiên gật đầu, cố gắng nhớ lại nơi mà ông ấy gặp cô.

Ông vỗ đùi nói: “Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua, trong bữa tiệc đính hôn của Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm.”

Nghe vậy, toàn thân Hứa Thư như bị sét đánh.

Nếu Cốc Nghiên không nhìn thấy cô và Thẩm Từ Sinh nói chuyện, thì có lẽ ông sẽ không có ấn tượng tốt với cô như vậy.



Lúc đó, hầu hết thời gian Hứa Thư đều cúi đầu, không nhìn thấy Cốc Nghiên cũng là chuyện bình thường.

"Có phải em cũng tham gia đúng không?"

Hứa Thư cũng không nói dối: "Là em, lúc đó em cũng ở đó."

Cốc Nghiên mỉm cười: “Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi nhớ lúc đó Thẩm Từ Sinh còn ngồi bên cạnh em…”

Nghe những gì ông nói, cô ước gì trước mặt mình có một cái lỗ để cô chui xuống.

"Em cùng cậu ta có quan hệ gì?"

Hứa Thư lấy lại tinh thần, nói: "Là bạn thôi ạ."

Sau khi mọi chuyện xảy ra, Hứa Thư đã tự động xem Thẩm Từ Sinh là bạn.

Còn những chuyện khác, đúng là rất khó để nói ra.

“Bạn?” Cốc Nghiên đứng lên, chắp hai tay sau lưng, “Tôi quen biết cậu ta nhiều năm như vậy, nhưng chưa thừng thấy cậu ta có người bạn nào đáng để cậu ta quan tâm đến vậy.”

Hứa Thư lúng túng cười.

"Cũng tình cờ thật, chút nữa cậu ta sẽ đến đây tìm tôi." Cốc Nghiên nhớ lại rồi nói với cô.

Ông thì thào tự nhủ: “Khó trách hai ngày nay thằng nhóc đó cứ tìm cách liên lạc với tôi, e rằng nó cũng có cùng suy nghĩ với Mạc Tri Hàng.”

Hứa Thư không còn nghe thấy câu sau mà ông nói nữa.

Cô chỉ chìm đấm trong câu nói, chút nữa Thẩm Từ Sinh sẽ đến.

Cô nên tìm lý do nào đó để rời đi trước đây.

Cốc Nghiên hoàn toàn không cho cô cơ hội để nói, ông đã giành nói trước: "Tôi còn chưa ăn sáng, ăn sáng trước rồi nói."

Ngữ khí ông uy nghiêm khiến Hứa Thư không thể từ chối.

Suốt bữa ăn Hứa Thư cảm thấy vô cùng căng thẳng, quả nhiên mới ăn được nửa chừng, đã có tiếng chuông cửa vang lên.

Đường Lan đi ra mở cửa, cười nghênh đón người bên ngoài: "Sao mỗi lần cậu tới đây đều mang theo bảo vật quý giá như vậy chứ?"

"Cũng không đắt lắm."

Lời vừa dứt, liền nghe thấy Cốc Nghiên nói: "Cậu là thật lòng muốn tặng quà, hay là muốn thứ khác từ tôi?"

Câu nói có chút trêu chọc.

Thẩm Từ Sinh đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, anh cũng chú ý tới cô gái đang ăn quay lưng về phía mình.

Chiếc váy dài màu trắng nhạt, mái tóc dài xõa ra sau vai trông không hề lộn xộn, hơn nữa còn làm cho cô trử nên dịu dàng.

Việc đã đến nước này, Hứa Thư không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu lại, "Anh Thẩm."

Anh gật đầu, hơi ngạc nhiên khi thấy cô ở đây.

“Ăn cơm chưa?” Cốc Nghiên nói, “Không biết Thẩm Nhị thiếu gia có muốn cùng chúng tôi ăn bữa cơm đạm bạc này hay không đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.