Bầu không khí trong xe có chút tốt, nhưng lại bị một cuộc điện thoại không đúng lúc gián đoạn.
Thẩm Từ Sinh nhìn cái tên hiện trên điện thoại nói, "Tôi nghe điện thoại."
Hứa Thư gật đầu "Vâng" một tiếng, cô cần anh cho cô chút không gian riêng để sắp xếp lại tâm trạng của cô lúc này.
Đèn đường vẫn sáng, chiếu xuống mặt đất màu vàng ấm áp.
Anh nghe điện thoại một tay chống eo, mày nhíu chặt: "Nghiêm trọng hơn rồi sao?"
"Đúng vậy, tình hình hiện tại khá nguy kịch, tôi nghĩ anh nên đích thân tới đây thì hơn."
Thẩm Từ Sinh nhìn lên trời, rồi cúp điện thoại.
Vì ở trong xe, nên Hứa Thư không biết anh nói cái gì, nhưng nhìn anh rất nghiêm túc.
Anh không nói, cô cũng không lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay của Thẩm Từ Sinh gõ lên vô lăng.
Xe đột nhiên khởi động, Thẩm Từ Sinh nói: “Thắt dây an toàn.”
Hứa Thư làm theo, hỏi: "Anh muốn đi đâu à?"
“Ừ.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến bệnh viện.”
"Anh không thoải mái sao?"
Thẩm Từ Sinh lắc đầu, nhìn thẳng phía trước: “Là cha tôi.”
Động tác thắt dây an toàn của Hứa Thư thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Xe tăng tốc, Hứa Thư nắm chặt dây an toàn, tận lực thả lỏng cở thể.
Đến bệnh viện đã hơn nửa giờ sau, Thẩm Từ Sinh trực tiếp kéo Hứa Thư đi thẳng lên lầu.
Mạc Tuần và bác sĩ điều trị đang đứng ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2714611/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.