Lúc này hình như đã sáu, bảy giờ tối, ánh sáng của đèn đường rải rác trên con đường trước mặt, đẹp không thể tả.
Huyện Khứ Sơ không phồn hoa như Nam Chiếu, hai người đi dạo một hồi mới tìm được một siêu thị nhỏ bán đồ ăn.
Hứa Thư cùng Thẩm Từ Sinh đi vào, đi vòng quanh các giá để lấy vài món ăn nhẹ, đột nhiên nhớ ra, sáng nay Thẩm Từ Sinh chỉ mua một phần ăn sáng cho cô.
“Anh có muốn đi ăn chút gì không?” Hứa Thư hỏi.
“Không cần đâu.” Anh tùy tiện lấy ra một cái bánh mì trên kệ, “Anh thấy cũng không thấy đói.”
Ý là cơn đói bụng đã qua, bây giờ anh thực sự không muốn ăn gì cả.
Sau khi mua đồ xong, hai người cùng nhau đi bộ về, mới đi được nửa đường đã nhận được điện thoại của Hứa Gia Diệu, cậu bé nói Trần Hạnh đã tỉnh, không có vấn đề gì.
Sau khi cúp điện thoại, dây thần kinh căng thẳng của Hứa Thư như được thả lỏng.
“Không sao rồi.” Cô quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh, “Cảm ơn anh Thẩm hôm nay đã đưa em về.”
Lời cảm ơn của cô khiến anh cảm thấy họ có chút xa cách, giống như trước kia, giữa hai người họ không có bất cứ quan hệ nào cả.
“Không cần cảm ơn anh.” Thẩm Từ Sinh nói tiếp: “Em lên thăm mẹ em trước đi, anh ở trong xe chờ em.”
Hai người đã đi đến dưới lầu của khoa nội, Thẩm Từ Sinh dùng vẻ mặt bình thản nhìn cô đi lên, Hứa Thư đi tới cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2710729/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.