Mộc Thanh Anh đi làm lại sau chuỗi ngày nghỉ ở nhà, mọi thứ vẫn như vậy, quay về quỹ đạo cũ của nó. Tần số anh và cô gặp mặt nhau nhiều hơn, cô cũng không ngại ngùng, vì cô biết. Lên giường cùng anh, sẽ là người phụ nữ của anh.
- Sếp, đây là bản tổng báo cáo của năm. Anh coi có gì sai sót không? Nếu không thì cuộc họp tổng kết năm sẽ diễn ra vào chiều nay.
Mộc Thanh Anh đưa đến trước mặt Thẩm Phong một tệp màu xanh dày cộm, anh nhận lấy, cẩn thận lật từng trang một xem xét
- Buổi họp chiều nay dời lại, tôi có việc
Giọng nói không lạnh cũng không ấm của anh vang lên, theo đó là tiếng chuông điện thoại.
( Anh nghe đây Phương Phương?)
Mộc Thanh Anh đứng đó chỉ có chút ngớ người, trái tim có chút hẫng nhịp, cái tên Phương Phương đó, nghe thật nhẹ nhàng...Nhẹ đến mức tựa như lông tơ.
- Vâng, em xin phép ra ngoài
Thẩm Phong không để ý đến lời nói của cô, Mộc Thanh Anh vội quay người đi.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, Thẩm Phong có chút giật mình nhìn lên, thì đã không còn thấy bóng dáng ai nữa.
Giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều cùng nhau nghỉ ngơi, chỉ riêng có một mình cô không ngừng tìm kiếm công việc để vùi đầu vào. Trước mắt là những dòng chữ thống kê số liệu, vậy mà trong đầu lại vãng lên tiếng nói êm tai đó. Mộc Thanh Anh cũng vì vậy mà gần như muốn phát điên lên rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-chieu-vo-dien-cuong/2626575/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.