Thẩm Phong, em muốn đi làm lại.
Mộc Thanh Anh ngồi trên giường, đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới dám đưa ra lời đề nghị này. Dù sao cô ở nhà cũng chán chết đi được.
Thẩm Phong từ trong phòng tắm bước ra, anh chau mày nhìn cô. Trầm giọng hỏi
- Sao lại muốn đi làm nữa rồi? Ở nhà không khỏe hơn sao
- Rất tù túng, em muốn đi làm. Dù sao có người nói chuyện vẫn tốt hơn
Mộc Thanh Anh nói, ánh mắt rất mong chờ câu trả lời của anh.
Nghỉ ở nhà hơn một tháng nay, cô thật sự không thích nghi nổi nữa rồi.
Thẩm Phong càng chau chặt hàng chân mày, vốn không tán thành với ý kiến của cô cho lắm. Nhưng lời thốt ra lại khác
- Được rồi, theo ý em.
Mộc Thanh Anh vui vẻ hơn mọi khi, ở nhà không phải là cách tốt, huống hồ gì Thẩm Phong làm cách này chẳng khác nào đang vỗ béo cô một cách cấp tốc đâu chứ?
Cô không muốn mình trở nên xấu xí đâu, việc đi làm lại cũng khiến cô suy nghĩ rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đó.
- Được rồi, ngủ thôi. Thức khuya không tốt
Thẩm Phong thoải mái nói, bước đến kéo cô nằm xuống giường, ôm chặt cô trong lòng. Gần hai tháng nay anh đều phải nén cơn máu lửa trong người xuống vì Mộc Thanh Anh đang mang thai. Đứa bé trong bụng còn chưa tròn ba tháng, nhưng phải nói Mộc Thanh Anh mang thai mà dáng vẫn bốc lửa như vậy? Thử hỏi tại sao anh lại không kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-chieu-vo-dien-cuong/2626562/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.