Chương trước
Chương sau
Cả hai trở về biệt thự sau một ngày rắc rối ở Thẩm Gia, Mộc Thanh Anh cô ngờ ngợ ra, lúc nào cô cùng Thẩm Phong về nhà chính cũng đều có chuyện. Chẳng biết mẹ con Diệm Cầm có ý gì mà cứ liên tục kiếm chuyện với cô từ lần này đến lần khác. Lần này cũng không ngoại lệ

Nếu Diệm Cầm được thả ra khỏi phòng tối, Mộc Thanh Anh chắc rằng, người bà ta xử lý đầu tiên sẽ là cô mà không phải ai khác.

Mộc Thanh Anh mặc kệ, từ lúc cưới đến tận bây giờ, gặp không ít chuyện. Nhưng chưa lần nào ảnh hưởng đến cô, nên Mộc Thanh Anh cũng chẳng để tâm cho lắm. Trừ phi, người cần cô để mắt đến chính là sự nguy hiểm của Diệm Cầm.

- Thẩm Phong, anh có nghĩ, sau lần này thím ba sẽ chừa chưa?

Cô bất tri bất giác hỏi Thẩm Phong, anh chau mày nhìn cô. Chắc lúc nãy cô bị dọa cho sợ rồi nên mới hỏi như vậy.

- Theo em thì sao?

- Vẫn chưa, bây giờ người bà ấy hận tận xương tận tủy chính là em. Thử hỏi xem, ai đủ bao dung để có thể xem kẻ thù là bạn. Nói qua nói lại vẫn là thím ba ghét em từ lúc đặt chân về nhà.

Thẩm Phong đặt chiếc đồng hồ đeo tay xuống bàn, bước lại giường nhẹ nhàng xoa đầu cô. Giọng nói trầm thấp.

- Yên tâm, có tôi ở đây thì em sợ gì chứ?

Mộc Thanh Anh nâng mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ở bên cạnh người này. Cô có thể cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, chẳng bao giờ để cô vơi đi sự an toàn đó.

- Em không sợ, nhưng em sợ cho tiểu bảo bối..

Nói rồi, Mộc Thanh Anh cuối người nhìn xuống chiếc bụng đã nhô ra của mình vuốt ve. Ánh mặt hiện rõ tia phức tạp.

- Không cần sợ, em chỉ cần lo ăn no ngủ kĩ là được

Cô nhìn anh, lời nói thành công đá bay sự cảnh giác lẫn sợ hãi của cô. Vì Mộc Thanh Anh biết, người đàn ông này ngay từ đầu cô chọn đã là đúng.

Thẩm Phong đưa ly sữa bầu đến trước mặt, ý muốn cô uống. Mộc Thanh Anh nhận lấy đưa lên miệng, từ lúc mang thai đến bây giờ, đêm nào cô cũng phải uống một ly sữa dành cho mẹ bầu thế này. Nhiều lúc nghén lên nghén xuống uống cũng không nổi, chắc cơ thể cô thất thường hơn những người khác. Gặp việc gì cũng nhạy cảm.

Mộc Thanh Anh không nghĩ ngợi gì nhiều, chẳng qua đối với cô Thẩm Gia quá phức tạp, trước đây chỉ là một thư kí thân cận. Nhưng giờ lại trở thành một thành viên trong gia đình, một gia tộc đầy cạm bẫy, đầy rẫy những sự nguy hiểm ở phía sau. Với tư cách là vợ của người đứng đầu Thẩm Gia, cô không thể không lo sợ..

...

Kiều Uyển bị Lư Bạch Du giam cầm ở nơi ma không hay quỷ không biết, chỉ sau nửa tháng cô chỉ còn cái xác với chút hơi tàn. Cả ngày đều bị Lư Bạch Du khủng bố muốn phát điên lên, Kiều Uyển bây giờ rất sợ người, chỉ cần nghe tiếng bước chân của Lư Bạch Du từ phía ngoài vọng vào. Cô liền kiếm chỗ trốn đi mất.

Đôi mắt Lư Bạch Du quét sơ qua căn phòng, nhanh chóng đã thấy bóng dáng nhỏ núp trong góc tối. Bước chân sải đều tới, cuối người đưa tay nắm lấy bắp tay Kiều Uyển dứt khoát kéo lên.

- Buông.. buông ra, đau...

Kiều Uyển liên tục cự tuyệt, vòng tay của đối phương rắn chắc, siết chặt cánh tay cô đến đau đớn.

Đối với cô, Lư Bạch Du hiện tại như một cơn ác mộng không bao giờ tan biến.

Dựa vào thế mạnh của Lư Gia, nhanh chóng khiến cho Kiều Thị lung lay, giá cổ phiếu trong hai tuần qua tụt dốc trầm trọng, dường như đứng ở mức phá sản. Người nhà họ Kiều đứng ngồi không yên, chỉ riêng Kiều Uyển bây giờ bị hành xác đến ngây ngây dại dại.

Việc Lư Bạch Du làm, người bạn thân như Thẩm Phong cũng không biết, cũng chẳng hay việc Kiều Thị lung lay là do một tay Lư Bạch Du làm, Lư Thị đánh đòn vào ngành ngầm của Kiều Thị, nếu bị vỡ lẽ. Chắc chắn sẽ dính tới pháp luật không sớm thì muộn.

- Sao lại trốn?

Đối diện với câu hỏi của người đàn ông đáng sợ này, Kiều Uyển chỉ biết cuối mặt không dám nhìn thẳng, hai bả vai run lên cực độ.

- Trả lời!

Lư Bạch Du gằn giọng, khiến Kiều Uyển sợ hãi giật thót người, khuôn mặt rơi nước mắt đầm đìa.

- Kh..Không có, không có trốn...

Cô lắc đầu, tuyệt nhiên vẫn không ngẩn mặt nhìn đối phương dù chỉ một cái.

Lư Bạch Du đưa tay còn lại siết chặt chiếc cằm nhỏ của cô, ép Kiều Uyển ngẩn mặt nhìn mình. Khi thấy dáng vẻ sợ hãi kia, càng khiến tâm trí anh ta hứng thú.

Trực tiếp đưa tay lột sạch quần áo của Kiều Uyển, cô như con ngốc mặc kệ tên điên Lư Bạch Du làm gì mình, dù bây giờ cơ thể cô có bị xâm phạm thì Kiều Uyển vẫn không nhận thức được vấn đề diễn ra.

Bác sĩ từng đến khám cho Kiều Uyển khi cô phát điên lần đầu tiên, cô có dấu hiệu của rối loạn cưỡng chế, đầu óc không được tỉnh táo sau một thời gian dài bị tra tấn về mặt tinh thần lẫn thể xác. Kiều Uyển bây giờ chỉ như một đứa con nít không nhận thức được vấn đề.

Lư Bạch Du hiện tại như đang là một kẻ c.ưỡng b.ức người không tỉnh táo, chăm sóc cho Kiều Uyển như một đứa con nít thật thụ, ngoài ra còn là công cụ làm ấm giường.

- Uống.

Anh đưa viên thuốc đến trước mặt cô, Kiều Uyển ngây ngô nhận lấy rồi uống, cũng chẳng cần biết là thuốc gì, chỉ cần cô nghe lời. Thì người đàn ông này sẽ không làm gì cô.

Lư Bạch Du vuốt ve khuôn mặt cô, thứ thuốc anh cho cô uống chính là xuân dược, mỗi lần muốn trải qua chuyện đó. Anh đều cho Kiều Uyển uống xuân dược để tăng cảm hứng.

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Kiều Uyển trước mặt anh lại trở lại một mĩ nhân yêu kiều, nhu cầu làm tình cao trào.

- Lần sau.. Lư Bạch Du tôi thật muốn trải nghiệm cảm giác c.ưỡng b.ức tâm hồn của một đứa trẻ như em sẽ như thế nào?

Vừa nói, anh ta vừa cuối xuống áp môi cô nụ hôn cuồng nhiệt. Hai thân thể trần như nhộng quần quýt lấy nhau đùa vợt trên giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.