Chạy nước rút là sở trường của Lâm Thiện nhờ đôi chân thon dài, thân hình cân đối lại bền bỉ, lúc chạy linh hoạt giống như bay.
Vọt vào hàng hiên, lên lầu vào nhà đóng cửa lại, một lúc sau hơi thở của cô vẫn chưa thể bình thường được. Mặc dù rất tiếc khi lãng phí bữa tối, nhưng cơn tức giận đã được giải tỏa kịp thời, nhìn đối phương dính chưởng cô dâng lên cảm giác sảng khoái khi trả được thù.
Lâm Thiện vui vẻ khi người gặp họa, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, lúc cởi cặp lòng bàn tay hơi đau. Cô vào nhà vệ sinh nhẹ nhàng rửa sạch tay, nhưng khi nắm chặt vẫn đau. Rửa tay xong cô đi tới bên cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối.
Ban ngày Quan Gia Dao nhắn tin nói tối có việc, bảo cô tự mình ra ngoài ăn tối. Mặc dù bây giờ cô chưa có gì lót bụng, nhưng cũng không dám đi ra ngoài mua ngay, do dự một lúc cô quyết định hỏi bao giờ mẹ về.
Cô đưa tay vào túi, không có thứ gì.
Lâm Thiện ngẩn người, dùng hai tay sờ soạng từ trên xuống dưới, chẳng có gì. Lâm Thiện hoảng hốt đi xem cặp, đào từ dưới lên trên nhưng chẳng thấy điện thoại đâu, chuyện này càng khiến cô luống cuống tay chân.
Không phải chứ trời, lúc mua mì rõ ràng cô vẫn đang nhắn tin với Chung Tiêu Tiêu cơ mà.
Lâm Thiện bình tĩnh suy nghĩ, chẳng lẽ rơi ở cửa hàng văn phòng phẩm? Nhưng lúc đấy cô đâu có lấy ra.
Hay là rơi trên đường rồi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh/2650891/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.