Dựa theo tính cách của Lâm Thiện, đối với trường hợp này chắc chắn sẽ không nói hai lời, dứt khoát lao tới giật cái điện thoại của mình.Nhưng giờ phút này, chỉ trong một giây ngắn ngủi lý trí đã chiến thắng cảm xúc, cô lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình không thể hành động như thế. Nếu đã biết đối phương không có ý tốt, đặc biệt điện thoại còn đang ở trong tay một tên ngông cuồng, bất kể thế nào cô cũng không nên rút dây động rừng, mà nên dùng trí để thắng tên kia một cách thần không biết quỷ không hay.Sau khi phân tích đầy logic, Lâm Thiện cho rằng chuyện quan trọng trước mắt là nên đánh tên kia một cách ưu nhã rồi thu tay. Chung Tiêu Tiêu thong thả uống canh ở kia, nhưng bị cái đập bàn bất ngờ của Lâm Thiện dọa sợ, cái thìa trong tay rơi xuống bàn. Cô ấy nhe răng trợn mắt nói:
"Chị gái của tôi ơi, cậu kích động gì vậy hả?"
Lâm Thiện thay vẻ mặt giận dữ bằng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Cuối cùng tớ cũng biết cách giải quyết vấn đề."
Chung Tiêu Tiêu không thể tin nổi: "Nãy giờ cậu chỉ suy nghĩ một vấn đề?"
"Tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Hóa ra tớ đã áp dụng sai công thức..." Lâm Thiện thấy mình đã dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời.
Chờ tới khi những ánh mắt như nhìn người thần kinh đều được thu hồi Lâm Thiện bắt đầu thúc giục Chung Tiêu Tiêu:
"Cậu xong chưa?"
Chung Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Lâm Thiện, mang theo sợ hãi uống thêm mấy ngụm canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh/2650888/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.