Lúc mặc ra ngoài là một chiếc váy trắng tinh sạch sẽ, lúc quay về lại biến thành muôn hồng nghìn tía.
Hình ảnh ma mị này không thoát khỏi mắt Quan Gia Dao. Bà đã phải trải qua trăm dặm mới chọn được một cái cho con gái.
"Thật đáng tiếc." Bà cau mày, nhìn thật lâu rồi cảm thấy đau lòng, lên tiếng hỏi Lâm Thiện: "Chuyện gì đây?"
"Một người qua đường vô tình làm đổ nước trái cây." Lâm Thiện không lo lắng: "Không sao đâu mẹ, người đó đã hứa sẽ bồi thường rồi ạ."
Quan Gia Dao nghi ngờ: "Không phải là đang chơi con chứ?"
Lâm Thiện không chắc anh có thể giữ lời hứa, thậm chí còn nghi ngờ anh nhân cơ hội lừa mình để thêm Wechat. Nhưng nghĩ lại thì cũng không đến mức ấy, nếu anh thật sự có động cơ không trong sáng cô sẽ xóa rồi chặn ngay trong năm giây.
Chính là, đêm đó không có tin tức gì từ phía anh, yên tĩnh như không tồn tại.
Lâm Thiện đột nhiên không có bao nhiêu hi vọng về số tiền này.
Ngay trước khi đi ngủ, không hiểu sao cảnh hai người chia tay trên phố lại hiện lên trong đầu cô, lúc ấy anh bất ngờ nói: "Hôm nay cậu mặc rất đẹp."
Lâm Thiện sắc mặt lúc này không tệ, lễ phép trả lại: "Hôm nay cậu cũng rất được."
Anh có vẻ mỉm cười: "Có muốn tôi đưa về không?"
Lâm Thiện dứt khoát từ chối: "Không cần."
Khi đèn xanh được bật, cô rời đi trước.
...
Buổi sáng cuối tuần, Lâm Thiện đi dạo phố tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh/2650872/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.