Khi Giang Mạn về đế nhà đã là nửa giờ sau đó. Cô biết Trình Khiên Bắc ở nhà, nhưng lại không gõ cửa mà tự mình quẹt thẻ im lặng đẩy cửa vào nhà.
Phòng khách sáng đèn rất yên tĩnh, Trình Khiên Bắc mặc quần áo ở nhà màu vàng nhạt đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, hòa mình vào không gian tĩnh lặng này.
Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn ra phía huyền quan, dịu dàng hỏi :" Sao nay về muộn vậy? Ăn cơm chưa ?"
Mắt anh cận nhẹ, chỉ lúc dùng máy tính xem sách mới đeo kính. Giang Mạn rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ đeo kính của anh, lúc này đứng ở huyền quan, nhìn người đàn ông trở nên dịu dàng ấm áp vì mang kính, trong nháy không hiểu vì sao mà có phần ngơ ngẩn.
Mãi sau mới gật đầu đáp dạ.
Chậm rãi thay giày xong, cô đặt túi xách lên trên tủ, siết chặt túi tài liệu trong tay, âm thầm hít một hơi thật sâu, từng bước một bước về ghế sô pha trong phòng khách.
Mặc dù cô không nói gì cả, nhưng hiển nhiên Trình Khiên Bắc đã nhận ra điều gì đó từ nét mặt vô cảm của cô, anh từ từ tháo kính ra và hỏi:" Sao vậy em?"
Giang Mạn đi đến trước mặt anh, đưa túi tài liệu trong tay cho anh, giọng nói bình tĩnh :" Em lấy được ít thứ, có liên quan tới anh, anh giải thích chút đi !"
Nét mặt Trình Khiên Bắc hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền hồi phục , đưa tay ra đón lấy cái túi, rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-tua-nhu-can/3040149/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.