Edit: Michellevn
Quả thật Giang Mạn cũng đã đói bụng rồi, sau vẻ kinh ngạc ngắn ngủi thì đi tới ngồi xuống trước bát mì nóng hổi vẫn đang tỏa hơi kia.
cô ở nhà rất ít khi nấu nướng, chỉ những lúc nào tan tầm sớm mà không muốn ra ngoài ăn, thì sẽ nấu qua loa đơn giản chút gì đó để lấp đầy bụng, kiểu rất qua loa kia thực chất chỉ là salad, mì sợi và sủi cảo. Cho nên đồ dự trữ trong phòng bếp cũng chỉ có mì sợi, trứng và mấy chai tương.
Dưới tình trạng hạn chế nguyên liệu nấu ăn, dĩ nhiên bát mì này cũng rất đơn giản, điển hình của món mì chay, mặt trên nổi trọn vẹn một quả trứng chần, cùng một ít dầu cay màu đỏ rải rác trên nước dùng.
Giang Mạn thứ nhất là đói bụng, thứ hai là thanh niên tài tuấn người ta vào bếp nấu cho mình bát mì, kiểu gì thì cũng phải cho chút mặt mũi. Trình Khiên Bắc và chuyện vào bếp này thực sự là có cảm giác khoảng cách vô cùng, hiển nhiên cô không ôm hy vọng gì về hương vị của tô mì này.
Giang Mạn cầm đũa lên, nhẹ nhàng đảo mì, gắp một đũa đưa vào trong miệng.
Hương vị mì sợi trong miệng làm cho cô thoáng sửng sốt, vậy mà tốt đến bất ngờ. Tất nhiên, kiểu tốt này không có nghĩa sánh ngang được mỹ vị của đầu bếp tài nghệ, mà là đối với nguyên liệu đơn giản như thế này mà nói, đã được xem là tốt lắm rồi. Sợi mì nấu vừa chín tới, nước dùng thanh đạm ngon miệng, thêm một lớp dầu cay làm gia tăng hương vị thơm ngon.
Giang Mạn lại cắn một miếng trứng chần, lòng đỏ chín tám phần, vừa không có mùi tanh của trứng lòng đào, lại có vị trứng chín mềm mịn, có thể nói là vừa phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-tua-nhu-can/3040088/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.