cô gái lễ tân gật gật đầu:" Vị khách đó cảm thấy không khỏe, vẫn nghỉ ngơi ở trong phòng."
Giang Mạn nhớ lại sáng nay lúc ra cửa, dáng vẻ Trình Khiên Bắc vẫn ngủ mê man trên giường, không khỏi cau mày: Đây là sinh bệnh rồi sao? Bệnh mà không về nhà, cũng không đi bệnh viện, chỉ nằm bò trong khách sạn như thế? Thật đúng là một người kỳ quái.
cô do dự một lát, vẫn quyết định lên lầu xem thế nào, dù sao những tài liệu đó rất quan trọng.
không nghỉ ngơi tốt? Đêm qua sao?Thế nhưng xem biểu hiện của anh đêm qua, cũng không giống yếu ớt như thế mà?
Nhưng điều này cũng chẳng có liên quan gì tới cô hết, cô chỉ muốn thoát khỏi sự mất tự nhiên này ngay lập tức. Vì vậy cô làm bộ không để ý lắm mà gật gật đầu:" Vậy em đi nhé, anh nghỉ ngơi cho tốt ạ."
Nói xong, quay người rời đi.
đi được vài bước, bỗng dưng lại nghe thấy Trình Khiên Bắc gọi tên cô :" Giang Mạn!"
Mà Giang Mạn thì xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
***
Mấy ngày sau đó, Giang Mạn đến ở tạm nhà một người bạn, cô biết Hứa Thận Hành vẫn luôn đang tìm cô, còn nhờ cả bố mẹ và bạn học chuyển lời cho cô.
cô hiểu rất rõ,nếu như không có một đêm kia, không chừng mình sẽ lại do dự lưỡng lự. Thế nhưng đêm hỗn loạn đó, đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của cô .
Bằng suy nghĩ này, cô lại có phần cảm tạ sự kích động của đêm đó. Bởi vì cô sẽ không bao giờ mong muốn chịu đựng những rối rắm và buồn bã trước kia nữa.
Mãi cho đến hôm Hứa Thận Hành xuất ngoại, cô mới quay về nhà.
Ngày này vốn cũng là ngày cô rồi đi, song hiện giờ đã không phải nữa rồi.
không ngờ, thời điểm về đến dưới tòa nhà, lại gặp một người khiến cô có phần ngạc nhiên.
Có lẽ Ninh Nhiễm đã đợi cô lâu rồi, trông thấy cô xuất hiện, thở nhẹ ra rõ ràng, giống như sợ cô đột nhiên biến mất, bước nhanh đi đến trước mặt cô nói:" Giang Mạn, chúng ta nói chuyện một lát được không ?"
Đối với Ninh Nhiễm, tâm lý của Giang Mạn vẫn luôn có phần phức tạp, cả hâm mộ, đố kỵ cũng có, rõ ràng là một ngọn núi không thể vượt qua giữa cô và Hứa Thận Hành, nhưng lại không tìm ra lý do gì để bực bội, chỉ bởi vì trước đó cô đã biết mối quan hệ của Hứa Thận Hành và cô ấy.
Mà hiện giờ, vì mình và Trình Khiên Bắc đã trải qua một đêm, cho dù hai người có chia tay hay không, lúc này lại đối mặt với Ninh Nhiễm, tâm trạng lại càng phức tạp hơn.
cô trầm mặc một lát, trả lời:" Sư tỷ, nếu chị vì chuyện của em và Hứa Thận Hành, thì không cần đâu ạ, nếu em đã quyết định, thì chắc chắn sẽ không thay đổi."
Ninh Nhiễm nhẹ giọng hỏi:" Là bởi vì có liên quan đến chị sao?"
Giang Mạn im lặng.
Ninh Nhiễm mỉm cười bất đắc dĩ:" Chị không biết phải nói sao nữa, điều duy nhất có thể nói cho em là, Hứa Thận Hành đối với em là thật tình. Chị và cậu ấy cùng nhau lớn lên, chị rất hiểu cậu ấy. Con người cậu ấy đó mà, nếu không phải bởi vì thích em, thì sẽ không cùng em qua lại, lại càng không thể đặt em vào trong tương lai của cậu ấy."
Giang Mạn nhã nhặn bình tĩnh nói:" Em chưa từng nghi ngờ tình yêu của anh ấy."
Ninh Nhiễm nói:" Nhưng em cảm thấy cậu ấy thích chị nhiều hơn em, đúng không?"
Giang Mạn im lặng.
Ninh Nhiễm mỉm cười:" trên thực tế, người ta sao có thể cùng lúc yêu hai người chứ? Chúng tôi đã quen biết nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đều đã trở thành quán tính. Cậu ấy quan tâm chị chẳng qua cũng chỉ là thói quen mà thôi." cô ấy dừng một chút, " Nói thế nào nhỉ? Cậu ấy thích chị rất nhiều năm, hoặc là nói cậu ấy tự cho rằng bản thân đã thích chị nhiều năm. Chị rất hiểu tâm trạng của cậu ấy, chính là cảm thấy nếuu cậu ấy hạnh phúc mà chị không hạnh phúc, thì sẽ có một loại cảm giác áy náy."
" Vì sao ạ? Trước đó không phải rất tốt sao?" Giang Mạn cũng không biết vì sao mà mình lại tò mò chuyện này như thế, có lẽ là vì cô biết nếu lần đó Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc không xảy ra chuyện, thì có lẽ hôm nay cô và Hứa Thận Hành đã đi cùng nhau rồi.
Ninh Nhiễm nói:" Em cũng biết, từ bắt đầu vào đại học chị đã thích anh ấy, nhiều năm như vậy, chị chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào thân thiết với anh ấy, ngay cả lúc vừa cùng anh ấy qua lại, anh ấy vẫn luôn có ít tin đồn truyền ra, nhưng chị biết đó chỉ là vui chơi qua đường. Chị cho rằng anh ấy chính là kiểu đàn ông chỉ chú trọng sự nghiệp và không có hứng thú nói về tình yêu. Sau đó anh ấy đối với chị tốt lắm, thậm chí còn cho thấy ý định kết hôn với chị trong tương lai, chị vô cùng hạnh phúc, cảm thấy mình đưa tay rẽ mây thấy được ánh trăng.Dù anh ấy yêu chị không bằng chị yêu anh ấy cũng không sao, chỉ cần anh ấy không yêu người khác là được. Thế nhưng..........."
Giang Mạn cau mày nhìn cô ấy.
Dường như Ninh Nhiễm nghĩ đến chuyện gì đó rất đau lòng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên. cô ấy nhẹ giọng nói:" Trước đó mấy ngày, anh ấy đã đi chùa Hồng Vân, nói là muốn một mình ở bên đó mấy ngày, kêu chị không cần đi tìm anh ấy. Nhưng cuối cùng chị không kìm được, thời điểm ngày thứ bảy, vẫn đến chùa Hồng Vân xem anh ấy." Nói tới đây, cô ấy nhìn Giang Mạn, mỉm cười với đôi mắt đỏ," Em đã trải qua cái gì gọi là tuyệt vọng chưa?"
Giang Mạn nghĩ, mình trải qua tuyệt vọng chưa? Có lẽ Hứa Thận Hành cũng được xem như, nhưng có lẽ cũng không phải, suy cho cùng anh ấy cũng thích cô, chỉ là bản thân mình không muốn tiếp tục đánh cược nữa.
Ninh Nhiễm nói tiếp:" Ngày đó, lần đầu tiên chị cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Lúc chị đi đến chùa Hồng Vân, anh ấy đang nghe cao tăng tụng kinh trong chùa. Chị ngại quấy rầy anh ấy, bèn kéo một tiểu hòa thượng lại hỏi tình hình. Chị vốn cho rằng anh ấy ở chùa là ăn chay tu thân dưỡng tính, nhưng em có biết tiểu hòa thượng đã nói gì với chị không ?"
Giang Mạn vô thức lắc đầu.
Ninh Nhiễm nói:" Tiểu hòa thượng nói, liên tiếp bảy ngày này trong chùa, anh ấy, ban ngày nghe tăng nhân tụng kinh, ban đêm thì quỳ gối cầu nguyện trước tượng phật, vì thỉnh cầu cho người trong lòng của anh ấy sắp đi xa, hy vọng cô ấy ở nơi phương xa bình an hạnh phúc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]