Lúc này tầm 6 giờ, ánh sáng đầu tiên lọt vào khu vườn, cây thạch lựu đổ bóng xuống mặt đất, hoa bên tường nở rộ, trên cây là những chú chim xướng xa, không khí khô ráo, nhẹ nhàng khoan khoái, ánh nắng rơi xuống mặt đất như đốt lên ngọn lửa nhỏ. Lý Cận Dữ tưởng rằng Diệp Mông sẽ cảm động hôn anh, rồi nói với anh rằng cô cũng yêu anh. Nhưng Diệp Mông không hề. Dưới ánh nắng tràn khắp phòng, cô bình tĩnh lại, nhìn anh hồi lâu. Cuối cùng cô dùng ngữ khí nghiêm túc xưa nay chưa từng có nói với anh: “Không được làm như thế, bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Em sẽ luôn đứng về phía pháp luật, anh mà có giết người phóng hỏa thì em sẽ là người đầu tiên báo cảnh sát bắt anh.” Lý Cận Dữ dở khóc dở cười. “Nếu nói về việc phá hỏng bầu không khí thì em thứ hai không ai thứ nhất.” Lý Cận Dữ nói xong, bất đắc dĩ nắm lấy hai tay cô, giơ cao lên đầu, 10 ngón tay của cả hai đan vào nhau trên vách cửa. Anh cong người. Ánh mắt khó hiểu, như đang muốn khiêu khích, lại như đang thưởng thức, anh nhìn cô, thấp giọng trêu chọc: “Chị à, chị lớn thật.” Cô trong suốt như pha lê, có thể phản chiếu ánh sáng, khắp người đều mang nét rạng rỡ bừng sức sống. Anh thấy mình mê đắm cô đến phát điên rồi. Diệp Mông tưởng anh đang nói về vóc dáng của mình: “Giờ mới nhận ra à? Từ cấp ba là đã lớn rồi.” Lý Cận Dữ cúi đầu bật cười ra tiếng, tay vẫn giữ chặt cô, ánh mắt nhìn xuống: “Lớn chừng nào?” “Nhỏ hơn bây giờ một chút, nhưng đôi lúc thấy rất khó xử, nhất là vào tiết thể dục, đám con trai cứ nhìn chằm chằm. Thế là em lấy một lớp vải dày cuốn quanh, em nghĩ lúc đó chắc cơ thể cũng ngừng dậy thì rồi, nếu không thì giờ chắc còn to hơn....” Lời chưa kịp dứt, cô đã cắn chặt môi, nỉ non: “Nhẹ thôi.....” Hai người như dính chặt lấy nhau, từ hơi thở, ánh mắt cho đến khắp mọi nơi đều như đang bốc lửa, như thể dù có cách xa nhau đến mấy, cơ thể họ vẫn sẽ hút lấy nhau. Lý Cận Dữ đặt hai tay cô lên cửa, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào. Diệp Mông thấy trời đất như tối lại, mình như một chú cá nhỏ khát nước, phải không ngừng hít thở bằng miệng. Nhưng anh ngược lại rất bình tĩnh, áo sơ mi đã bung cúc hết, thậm chí có thể thấy cơ bụng nam tính, anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt không hề có dục vọng nếu không muốn nói là quá trong sáng, hỏi một câu: “Chị à, làm không?” Đầu cô ong lên một tiếng, trợn to mắt, cảnh xuân trong phòng như lại sáng lên, kích động hỏi: “Anh anh anh, được rồi?” Anh cười nhẹ: “Xuân đến lâu rồi mà chắc em phải nhịn suốt nhỉ? Có tủi thân không?” “Làm gì có chuyện, mà anh thật sự được rồi sao? Bảo bối à, đừng miễn cưỡng, em nhịn được.” Lý Cận Dữ lại ép cô vào cửa, tháo thắt lưng ra, Diệp Mông nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng anh thở dài: “Không biết, chúng ta cứ thử xem.” ...... Lý Cận Dữ không biết Diệp Mông trước đó thế nào, nhưng anh là lần đầu tiên. Anh thực sự rất lo lắng, sau khi hút thuốc, tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ xong đi vào, Diệp Mông đã không chờ được, nằm thiếp đi rồi. Lý Cận Dữ sấy tóc, ở trần dựa vào đầu giường chờ cô dậy. Giường là tấm phản gỗ, rất thấp, Lý Cận Dữ đặt một chân xuống giường, vừa uống cà phê vừa cầm điện thoại tra thông tin. Anh lật qua vài trang, không thấy thông tin nào có ích, hơn nữa đàn ông có chung một tật xấu là đều chỉ quan tâm để mình được sướng. Lý Cận Dữ hết cách, đến cả tấm hình sinh học kết cấu của phụ nữ anh cũng mở ra xem. Đang vừa uống cà phê vừa tìm hiểu về cái gọi là điểm G thì Diệp Mông tỉnh, cô mơ màng ghé sát người anh: “Xem gì đấy?” “Không có gì.” Anh khóa màn hình, vứt điện thoại lên đầu giường. Diệp Mông nằm đè lên người anh, hôn lên mắt anh hai cái rồi không làm gì nữa, như đang để đầu óc thanh tỉnh hơn. Chỉ thấy cô tham lam hít vào một hơi, như đóa hoa không tự chủ được hấp thụ dưỡng chất: “Bảo bối à, anh thơm quá.” Rèm cửa sổ đã kéo lại, căn phòng không có chút ánh sáng nào. Trong nháy mắt, Diệp Mông không phân biệt được giờ là ngày hay đêm. Lý Cận Dữ bật đèn ngủ đầu giường lên, ánh sáng màu vàng nhạt len vào giữa hai người, khuôn mặt anh gần kề trong gang tấc. Diệp Mông bỗng ngượng ngùng ngồi dậy, nghiêng đầu sang một bên, vành tai đỏ ửng, cô bật cười. Lý Cận Dữ nhìn cô: “Đừng nói em ngại đấy nhé.” “Không được hả?” Diệp Mông ngồi bên cạnh anh, rầu rĩ nói. “Được.” Anh vừa nói vừa nghịch cúc áo trước ngực cô, rồi nhẹ nhàng mở từng nút. Diệp Mông cảm thấy anh đang đùa giỡn mình, lòng vừa rạo rực vừa ngứa ngáy, nghe anh chậm rãi hỏi: “Từ cấp ba đã thế này rồi sao?” “Ừm, nhỏ hơn một chút thì phải?” “Đám con trai lớp em vô liêm sỉ vậy? Mới cấp ba đã nhìn chằm chằm vào em?” “Hồi cấp ba anh không tò mò về người khác giới à? Anh thật sự chưa từng thích cô gái nào?” “Chắc là có.” Lý Cận Dữ ngẫm nghĩ một hồi: “Chưa thích ai, nhưng cũng có cảm tình với một người, mà cũng không hẳn là có cảm tình, chỉ là hồi học ở lớp tiếng Pháp thấy có một cô gái cũng xinh, nên cũng có để ý. Hồi đó Thai Minh Tiêu theo đuổi cô ấy, anh thấy cũng bình thường, hơn nữa còn thật tâm mong họ thành đôi.” Giọng nói dần trầm xuống, vì ngọn lửa cuối cùng cũng bốc lên rồi. Diệp Mông là người chủ động, toàn bộ trình tự cô đều nắm trong tay, cô rất để ý đến cảm giác của anh, chỉ cần anh nhíu mày một cái thôi hoặc lộ ra vẻ không thoải mái là cô sẽ dừng lại, hôn anh. Như thể cánh bướm, bay lên rồi lại hạ xuống, từng chút một thắp lên ngọn lửa. “Anh chưa từng nghĩ mình sẽ theo đuổi cô ấy sao? Hoặc là muốn cô ấy trở thành bạn gái mình? Như hai chúng ta lúc này ấy.” Diệp Mông ghé sát tai anh hỏi. “Với cô ấy thì không.” “Vậy với ai thì có?” “Em.” Anh chau mày lại, dường như đang rất khó chịu: “Lần đó ở bên hồ, em hỏi wechat anh.” “Ừm.” Ký ức ùa về, cô nhớ lại chàng trai đội mũ tai bèo đứng dựa vào lan can ngày ấy, lạnh lùng như nước dưới đáy hồ, không hề nóng bỏng như vây giờ. “Đêm hôm đó, anh nằm mơ thấy em, mơ thấy cảnh hai chúng ta như bây giờ.” Giọng anh khàn đi, khóe mắt ửng đỏ: “Chị, hôn anh đi, anh thấy hơi đau.” Lý Cận Dữ đau thực sự, chỉ cần cử động là đau, cho nên không dám động. Toàn bộ quá trình, anh phải dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn cô, trong mắt như có một chú cá đang giãy dụa, nhưng có làm gì cũng không thoát ra được. ....... Khi cả hai tỉnh dậy, đã là 3 giờ chiều. Diệp Mông vừa tỉnh, đã lập tức tràn trề tinh thần. Diệp Mông thấy Lý Cận Dữ hình như đang làm nũng. Anh ỷ mình không có kinh nghiệm rồi làm nũng cô. Diệp Mông cảm thấy rất áp lực, em cũng không có kinh nghiệm gì hết chứ bộ. Hơn nữa, câu nói “anh yêu em” lúc sáng, nhớ lại sao cứ thấy lừa tình thế nào. Lý Cận Dữ vẫn chưa dậy, nằm nghiêng đầu bên gối, Diệp Mông nghiêng người qua, không ngờ thấy mi mắt anh giật giật: “Dậy rồi à?” Lý Cận Dữ ừ một tiếng, kéo cô vào lòng: “Sao không ngủ một lúc nữa?” Diệp Mông bỗng phát hiện cả người mình bị lột sạch trong khi anh vẫn còn mặc quần, cô hung dữ véo vào eo anh một cái, Lý Cận Dữ bị đau kêu lên một tiếng, nửa khuôn mặt vùi trong gối bật cười: “Sao em không thương hoa tiếc ngọc gì cả thế? Đã đè được anh ra rồi giờ còn đánh anh.” Diệp Mông nhéo tai anh: “Đau đến thế thật à?” Anh vùi mặt vào gối, rất nghiêm túc nhưng cũng rất lơ đễnh nói: “Đau lắm.” Cô cũng đau mà, có điều cô quan tâm đến cảm giác của anh hơn, nên mới nhịn không thốt lên thôi: “Lý Cận Dữ, có phải vì muốn lên giường với em, nên anh mới nói những lời đó không.” Anh cười nghiêng ngả: “Rốt cuộc là ai lên giường với ai chứ, em thấy anh có cử động lần nào chưa?” Diệp Mông: “............” Lý Cận Dữ hé đôi mắt ra khỏi gối, khóe mắt cong cong, như một chú mèo nhìn cô, nói thật: “Chắc là 50/50, nói “anh yêu em” là vì anh muốn thử xem, anh cứ tưởng em sẽ cảm động.” “Em già rồi, nghe câu đó thì đầu tiên là cảm động, nhưng sau là sợ hãi. Em mà có ngoại tình thật thì với tính cách của anh chắc sẽ giết em mất.” “Em sẽ ngoại tình sao?” Anh không cười nữa, ánh mắt cũng bình thường lại. Diệp Mông bỗng thấy hứng thú, nghiêng đầu tò mò hỏi anh: “Nếu em thật sự ngoại tình, anh sẽ làm thế nào?” Lý Cận Dữ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không biết nữa, chắc là cũng sẽ tìm ai đó để ngoại tình, nhưng tuyệt đối sẽ không ly hôn với em.” “Thế là nhất định phải quấn lấy em cả đời chứ gì.” Diệp Mông chậc chậc hai tiếng, tay sờ lên mặt anh, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà bảo bối này, lần đầu mà anh cũng lâu thật đấy, gần 40 phút luôn đó.” Lý Cận Dữ cười cười, không đáp lại mà tiếp tục vùi mặt vào gối. Diệp Mông đùa anh, xoa tóc anh: “Sao thế, xấu hổ à?” “Làm gì có.” Anh thở dài một hơi, quay đầu sang một bên, rầu rĩ nói. Diệp Mông tưởng anh còn đau, liền ghé sát qua, hôn lên tai anh: “Đừng buồn nữa, bảo bối, em sẽ chịu trách nhiệm.” Lý Cận Dữ nghiêng đầu lại, hôn lên môi cô: “Em có thoải mái không?” “Thoải mái chết được ấy.” Diệp Mông vừa nói vừa hôn anh. Thực ra là không hề thoải mái chút nào, một chút cũng không. Lúc Châu Vũ về nhà đã thấy hai người nấu cơm trong bếp, khí thế ngút trời. Diệp Mông đang đu lên người Lý Cận Dữ, cướp lấy hộp sữa trên tay anh, anh giơ tay cao lên không cho cô chạm đến: “Không được, sữa hết hạn rồi, lát nữa anh ra ngoài mua cho em.” “Em đã uống lỡ rồi, không cần, để em uống tiếp.” Cô cố chấp kéo tay anh xuống. “Em bệnh à.” Lý Cận Dữ vừa cười vừa mắng. Diệp Mông vắt tay lên cổ anh: “Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, sữa hết hạn thì hai chúng ta phải cùng uống mới được.” Lý Cận Dữ không nói nhiều, đổ sữa vào bồn rửa bát: “Ai thèm sống chết với em....” Anh quay đầu thấy Châu Vũ đang tiến vào. Diệp Mông lập tức tuột xuống khỏi người anh. Có điều Châu Vũ cũng rất ngoan, tự động đi thẳng về phòng. “Á......” Diệp Mông nhìn bóng lưng cậu ta tiến vào phòng nói: “Em có cần giải thích với cậu ta không?” “Không cần, cậu ta biết rồi.” Anh dựa vào kệ bếp, từ từ đổ hết hộp sữa rồi vứt vào thùng rác bên cạnh: “Cậu ta và Lương Vận An đều biết, họ sẽ giữ bí mật.” “Sao anh chắc chắn được, lỡ như....” “Chuyện của hai chúng ta, không thể giấu giỏi đến nỗi không ai biết được. Lương Vận An là cảnh sát, anh chọn nói cho anh ta biết là để đề phòng bất trắc, cũng là để gián tiếp bảo vệ em. Hơn nữa anh đã giải thích với anh ta rồi, kể cả chuyện của mẹ anh, anh ta có đạo đức nghề nghiệp mà. Còn về phần Châu Vũ, cậu ta sống ở đây, chả lẽ em lại không bao giờ đến tìm anh, nên cũng chả giấu được bao lâu. Cậu ta cũng không phải ngốc, nghĩ thôi cũng biết sáng nay chúng ta làm gì trong phòng. Có một vài trường hợp giấy không gói được lửa, nên cứ nói thẳng cho cậu ta biết. Hơn nữa cậu ta cũng biết anh không phải người tốt, đắc tội với anh thì không có kết cục tốt đẹp nên sẽ không tự đâm vào đường cùng đâu.” “Anh uy hiếp cậu ta kiểu gì vậy? Châu Vũ thật ra rất ngoan.” Diệp Mông có hơi không nhẫn tâm nói. Lý Cận Dữ đút tay vào túi quần, bất ngờ khó chịu: “Anh uy hiếp kiểu gì? Anh nói anh cưỡng gian cậu ta, em tin không?” “...........” * Ngày hôm sau, Diệp Mông đi làm, vừa lái xe vừa nhắn tin với Phương Nhã Ân. Fang: Thật á, không có chút cảm giác nào luôn? Lá Chanh: Thật mà, làm tớ xót chết được, tớ không dám nói là tớ đau, ai ngờ anh ấy còn đau hơn cả tớ, còn khóc nữa, nhìn tủi thân lắm. Tớ phục luôn rồi. Fang: Tội cậu quá, phương diện này khó mà hài hòa rồi. Thế kích cỡ ra làm sao? Lá Chanh: Hỏi thừa, nói xem sao tớ phải đau thế này? Thôi vậy, là em trai mình do mình cưa đổ, có đau mấy cũng lo mà chịu thôi. Tớ đi làm đã. Diệp Mông vừa bước vào văn phòng, đã thấy trên sofa có người ngồi, áo khoác là thẳng tắp vắt sau lưng ghế, trên người là chiếc ghile mặc ngoài sơ mi, tóc vuốt keo, đeo kính mắt, nhìn không giống dáng vẻ của tối qua chút nào. “Anh đến đây làm gì?” Cô vứt túi xách lên sofa, vừa rót nước vừa hỏi anh ta. Trên tay Câu Khải là bó hoa hồng đỏ thẫm kiều diễm, Diệp Mông nhất thời thấy hồi hộp, uống một ngụm nước, suýt nữa là sặc vì lời nói của anh ta: “Tôi quyết định, từ hôm nay, sẽ chính thức theo đuổi em. Xem ra, em có cảm tình với Lý Cận Dữ rồi, chỉ có điều bị hôn nhân ràng buộc mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]