“Là Tiểu Cận Dữ chủ động hả?” Diệp Mông híp mắt nhìn vào điện thoại, hỏi.
“.........”
Hình ảnh bất động, ngọn đèn mờ mở trong gian phòng hắt lên làn da trắng của anh, ánh mắt phiền muộn ửng đỏ, nhìn giống như quỷ hút máu đẹp trai bức người trong TV.
“Tự xử không được sao?” Diệp Mông vặn hỏi.
Lý Cận Dữ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Không thèm.”
“Thôi mà, đừng ngại, chúng ta nói chuyện.” Diệp Mông ngồi nghiêm chỉnh, truy hỏi: “Lần đầu tiên em giúp anh làm, xong anh buồn nôn đúng không? Sáng đó nghe tiếng phát ra từ phòng vệ sinh, em còn tưởng anh đau dạ dày.”
“Ừm.”
“Thế còn lần thứ hai?”
Lý Cận Dữ xoay người rút đại một chiếc áo mặc vào, nói: “Cũng được, không nôn.”
Diệp Mông không nói nữa, sắc mặt hơi khó coi, nhìn anh như thể muốn nói rồi lại thôi.
Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, chỉnh sửa lại cổ áo xong mới thấy cô im lặng không nói, anh nhìn vào màn hình, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“Anh thấy em buồn nôn sao? Vì em hẹn hò với mấy người bạn trai rồi? Bảo bối, em.....”
Lý Cận Dữ bất chợt ngắt lời cô: “Là tự anh cảm thấy mình buồn nôn.” Rồi anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt thầm trầm, tĩnh lặng, mãi không mở lời.
Căn phòng rất im ắng, lâu lâu lại có tiếng ho của bà nội, tiếng bánh xe lăn qua trên đường. Diệp Mông nhất thời không biết đáp lại thế nào, đầu óc trống rỗng, ngây người vài giây, lại thấy anh đưa tay lên miệng, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/380541/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.