9 giờ tối hôm đó.
Điện thoại rung lên liên hồi trên bàn trà, cả căn phòng như vấp phải địa chấn, phát ra tiếng ong ong, có thể thấy tâm tình người gọi hẳn là dồn dập lắm. Nhưng cứ vậy, không có ai nghe, người đàn ông tắm rửa xong cuộn mình trên sofa, những cọng tóc còn ướt sũng nước, trên cổ vắt chiếc khăn màu xám, trong tay là chiếc điều khiển không ngừng chuyển kênh, làm như thể không nghe tiếng điện thoại rung.
“Cả ngày nhìn điện thoại đến 800 lần, giờ người ta gọi đến thì lại không nghe. Bày đặt.”
Bà cụ không nhìn tiếp được nữa, hùng hổ lăn xe đến bên bàn, lấy điện thoại lên nghe: “Alo, Diệp Mông hả?”
Đầu dây bên kia hơi sửng sốt rồi lập tức nói: “A, là cháu, bà nội, Lý Cận Dữ đâu ạ?”
Bà cụ liếc nhìn anh, ánh mắt giảo hoạt lên, nhỏ giọng thầm thì: “Giận dỗi ấy.”
Lý Cận Dữ bật khỏi sofa, giật di động lại, giọng không cảm xúc: “Đưa điện thoại cho cháu.”
“Không phải cháu không muốn nghe à!” Bà cụ không chịu đưa điện thoại cho anh, vừa xoay xoay xe lăn trốn đi mất, vừa như điệp viên nằm vùng báo cáo với Diệp Mông: “Lý Cận Dữ mấy ngày này không biết tức tối gì ai mà đến Bình An cũng bị thằng bé giày vò đến điên rồi, một ngày dắt nó đi dạo tận 7, 8 lần.”
Diệp Mông nhẹ bật cười: “Bà đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
Lúc này bà cụ mới chịu chuyển điện thoại sang cho anh.
Lý Cận Dữ vẫn mặt không cảm xúc, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/380539/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.