Lúc về lại phòng bệnh, Lý Cận Dữ mới thấy được bài đăng. “Bảo bối”, hai chữ này vừa chói mắt vừa khiến anh thấy khó chịu. Dương Thiên Vỹ còn không biết tốt xấu, bình luận: [Muốn làm bảo bối của chị.]
Diệp Mông bình luận lại rất nhanh: [ Xếp hàng đi nha.]
Anh thấy huyệt thái dương căng ra, như là mấy dây thần kinh trên đầu muốn nổ tung vậy. Mỗi lần nhói lên, đến cả dây thần kinh phía sau cũng đau đến không hô hấp được. Lúc này đến thở anh cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Anh rất hiểu cảm xúc này. Lý Lăng Bạch nói không sai, từ nhỏ anh đã có tính chiếm hữu cực mạnh, bất cứ cái gì anh cũng muốn nắm giữ trong tay, không cho ai động đến. Lúc nhỏ bố hỏi anh, có muốn có thêm một em trai nữa không, Lý Tư Dương rất vui vẻ, vỗ tay nói có, anh chỉ lạnh mặt không nói, bố hỏi có phải anh không thích không, anh đáp vâng.
Lý Lăng Bạch lập tức xanh mặt đánh rơi bát. Nhưng anh cũng không thể nào vui vẻ nói với mẹ là muốn có thêm em trai. Vì anh biết, nếu có thêm em trai nữa thì anh sẽ hoàn toàn trở thành người vô hình trong cái nhà này.
Từ đó về sau, Lý Lăng Bạch ghét cay ghét đắng anh.
Lý Lăng Bạch nói bà sớm đã có dự cảm, từ lần đầu tiên anh giành đồ chơi với anh trai mình, anh đã là một đứa trẻ không bình thường.
Lúc đó Lý Cận Dữ cảm thấy rất oan ức, vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/380522/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.